“Hừ! Chỉ là thực lực cấp ba bé nhỏ mà cũng dám ngăn cản Thiên Hạ Tuyết Vũ của ta? Nằm mơ đi!” Lý Ngạo Thiên khoanh tay đứng nhìn, thần sắc lạnh lùng mà cao ngạo.
Chỉ nghe một tiếng ầm ầm vang lên, gió tuyết vô tận ào ào hướng đến Tô Lạc, bao vây nàng trong đó.
Gió tuyết thậm chí còn bao vây cả Đại Hư Không Chưởng Ấn của nàng.
Mặt đất rung chuyển, hầu như các vách tường đều nhiễm một tầng mỏng màu trắng của sương gió.
Dòng nước lạnh đáng sợ đến cực điểm, đủ để huỷ diệt tất cả lực lượng, gần như không gì có thể ngăn cản.
Trong chớp mắt, thủ ấn của nàng ngay lập tức tan thành bột phấn, biến mất trong không khí.
Cả thân người Tô Lạc bị đóng băng bên trong, đến khi gió tuyết nhẹ đi, trước mặt Lý Ngạo Thiên chính là một tượng băng điêu khắc hình người.
Tượng băng lấp lánh ánh sáng trắng, toả hơi lành lạnh.
Lúc này, một chân của Tô Lạc đang nhấc lên, hai tay đã thủ xong tư thế chiến đấu, dáng đứng như Kim Kê Độc Lập (1). Nàng bị đóng băng ở tư thế này, không thể nhúc nhích, thật sự nhìn rất thê thảm mà cũng rất khôi hài.
Lý Ngạo Thiên cao ngạo, lạnh lùng đứng trước mặt nàng.
Hắn tiến lên vài bước, cười như không cười nhìn Tô Lạc đang bị đóng băng, khoé miệng nhếch lên một nụ cười trào phúng lạnh lùng.
“Nha đầu thúi! Ngươi cũng có ngày hôm nay.” Lý Ngạo Thiên một tay vuốt vuốt cằm, đi xung quanh tượng băng Tô Lạc, vừa đi vừa tấm tắc: “Động tác này rất thú vị, nếu như đem ra ngoài cho mọi người cùng thưởng thức thì cũng không tệ.”
Tuy rằng Tô Lạc bị đóng băng ở bên trong, nhưng tai vẫn có thể nghe được lời hắn nói.
Nàng có thể từ trong ánh mắt của Lý Ngạo Thiên thấy được tình thế khó khăn của chính mình.
Lý Ngạo Thiên đang đứng trước mặt Tô Lạc bỗng ánh mắt chợt loé, trong đầu xuất hiện một ý nghĩ vô cùng hay.
“Xem như nha đầu thúi ngươi may mắn, lần này đúng là không thể giết ngươi, nhưng có thể khiến ngươi bị tổn hại thanh danh.” Lý Ngạo Thiên âm lãnh cười: “Nếu như Nam Cung Lưu Vân nhìn thấy ngươi không mảnh vải che thân, bị đóng băng rồi đem đặt ở đầu đường để người người vây xem, thì cho dù hắn có thích ngươi đến mức nào cũng sẽ không muốn nha đầu thúi ngươi nữa.”
Trong lòng Tô Lạc hiện lên một tia tức giận!
Từ đầu nàng tưởng rằng Lý Ngạo Thiên hắn chẳng qua chỉ là lạnh lùng kiêu ngạo mà thôi, không ngờ hắn lại biến thái như vậy. Ý tưởng biến thái như vậy mà hắn cũng nghĩ ra được!
Nhưng trong mắt Tô Lạc lại không hề có chút tức giận nào.
Thực ra, đối với nàng mà nói, chủ ý biến thái này của hắn cũng không tệ, bởi vì ít nhất nàng cũng sẽ tranh thủ được thêm ít thời gian.
Lý Ngạo Thiên nghĩ ngợi một lát, cuối cùng vẫn quyết định tạm thời giữ lại tính mạng cho Tô Lạc, bởi vì nếu trực tiếp giết nàng thì sẽ hoàn toàn không có cảm giác sảng khoái, thoải mái khi hành hạ, làm nhục nàng.
Lý Ngạo Thiên cũng không có ý định giải phóng cho nàng, hắn duỗi cánh tay, thoải mái khiêng tượng băng Tô Lạc lên vai rồi sải bước ra ngoài.
Kỳ thật Tô Lạc rất muốn lớn tiếng hỏi hắn, chẳng lẽ hắn không quan tâm đến muội muội?
Chẳng lẽ lại để mặc Dao Trì tiên tử ngốc nghếch kia ở lại hợp hoan thất?
Nhưng nhìn thần sắc của Lý Ngạo Thiên không có chút gì lo lắng, Tô Lạc biết Nam Cung Lưu Vân có lẽ là không có việc gì.
Chỉ là không biết... liệu hắn có thể kiềm chế được không?
Dung mạo của Dao Trì tiên tử xinh đẹp như vậy, vào đó phải kiềm chế chắc là không dễ dàng gì...
Trong mắt Tô Lạc hiện lên một tia phức tạp.
Nhưng hiện tại, chuyện quan trọng nhất vẫn là an nguy của chính bản thân nàng.
Ý tưởng của Lý Ngạo Thiên biến thái như vậy, nếu như hắn thực sự thực hiện, vậy thì chẳng thà để nàng đập đầu chết đi cho rồi.
Chỉ cần nghĩ đến chính mình không mảnh vải che thân, bị đóng băng đem đến đầu đường cho người người vây xem, Tô Lạc liền cảm thấy da đầu tê dại.
Tô Lạc bỗng nhiên nhớ tới lần trước mình bị đuổi giết, nha hoàn của Dao Trì tiên tử đã nói.
***
(1) Kim Kê Độc Lập: tư thế đứng thăng bằng trên một chân giống như tư thế nghỉ ngơi của con gà.