Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 430: Sống sót sau tai nạn (2)




Rất nhanh, những tia sét dày đặc giáng xuống mặt biển, cuồng phong gào thét tựa như thanh âm mãnh thú rống giận, khiến người nghe trong lòng nổi lên cảm giác sợ hãi.
Tô Lạc đang mơ màng sắp ngủ ngay lập tức bị kinh sợ đến mức hoàn hồn tỉnh lại.
Lúc này, một đạo tia chớp phóng qua, giáng thẳng xuống, ngay sau đó tiếng sấm liền vang lên. 
Thật sự là thế sét đánh không kịp bưng tai.
Khí thế bàng bạc trực tiếp đánh thẳng về phía tượng băng Tô Lạc.
May mắn là nàng bị nhốt ở trong lớp băng thật dày, nếu không thì thực sự đã hồn tiêu phách tán. 
Dù là như vậy nhưng cũng đủ doạ Tô Lạc sợ vỡ mật.
Chỉ thấy tầng băng bên ngoài vang lên từng đợt thanh âm ầm ầm không dứt.
Nhưng mà đây chỉ mới là bắt đầu, dưới màn đêm đen nhánh, Tô Lạc trôi nổi trên mặt nước qua một đêm này, xem như nàng đã chân chân thật thật trải nghiệm cái gì gọi là gió bão kinh tâm động phách. 
Ở trong lớp băng trong suốt, nàng nhìn xuyên ra ngoài, nhìn bên ngoài sấm sét ầm ầm, mưa to tầm tã.
Nhìn thấy tia chớp như rồng như rắn uốn lượn, rống giận, rít gào phía chân trời.
Nhìn thấy mưa to tầm tã trút xuống, tạo thành xoáy nước trên mặt biển. 
Mà tượng băng như nàng giống như một chiếc thuyền nhỏ bị sóng triều vồ vập, nghiêng đông ngả tây.
Khi sóng cuồn cuộn lên cao như tàu lượn siêu tốc, nàng cũng bị cuốn lên cao, cách mặt biển mấy chục mét.
Đến lúc sóng ập xuống, nàng cũng bị dập xuống, không chút khoan dung. 
Tuy là có tầng băng dày ở ngoài, nhưng Tô Lạc vẫn là bị vùi dập đến trời đất quay cuồng, chóng mặt nhức đầu.
Tô Lạc cảm thấy chính mình vô cùng khổ sở.
Lúc này, nàng đã bị sóng biển vùi dập đến mức căn bản không biết được phương hướng, nàng chỉ hy vọng chính mình không bị đẩy vào vùng xoáy nước, nếu không, nàng mà bị xoáy nước cuốn vào thì xem như thật sự xong đời. 
Một đêm này, Tô Lạc chỉ có thể bất đắc dĩ để mặc cho sóng biển và cuồng phong vùi dập, mà nàng chẳng thể làm gì cả, chỉ có thể tìm vui trong nỗi khổ, đành xem đây chính là tàu lượn siêu tốc miễn phí phiên bản cổ đại.
Cũng may là hiện tại nàng bị nhốt bên trong tảng băng, thân thể coi như đã có một tầng bảo hộ nên lực bên ngoài thật sự không có tác động trực tiếp tới thân thể nàng, nếu không thì đêm nay nàng thật sự sẽ rất thảm.
Dần dần, Tô Lạc cảm thấy buồn ngủ. 
Mưa to gió lớn dần tạnh, với tâm tính phóng khoáng, nàng bất tri bất giác nhắm mắt ngủ.
Nàng ngủ rồi nên hoàn toàn không biết phía sau có ai đó luôn gọi nàng.
Một lần nữa mở mắt ra, nàng chính là bị ánh nắng chói chang đánh thức. 
Tô Lạc trợn mắt nhìn quang cảnh xung quanh, trong mắt lập tức hiện lên một tia hưng phấn.
Nàng thấy phía trước không xa xuất hiện một điểm đen, cách khá xa nên nhìn không rõ lắm.
Nhưng ở giữa biển rộng có thể nhìn thấy điểm đen, hoặc là thuyền, hoặc là đảo nhỏ thì vẫn tốt hơn nhiều so với biển rộng mênh mông không có điểm dừng. 
Tô Lạc cố gắng dùng hai đầu ngón tay quạt nước tiến về phía trước.
Đêm hôm qua sóng to gió lớn, nàng căn bản không cần dùng đến hai đầu ngón tay, nhưng hiện tại sóng biển không lớn.
Tô Lạc ra sức chèo về phía trước... 
Thật vất vả mới tiến về trước được khoảng chừng mười mét, một cơn sóng lao về phía nàng.
Tô Lạc đáng thương lập tức bị sóng đánh lùi về sau hai mươi mét.
Trong lòng Tô Lạc âm thầm khóc một dòng sông, nhưng nhanh chóng lấy lại tinh thần, ra sức chèo về phía trước... 
Sau đó, lại một đợt sóng mới lao đến, đẩy nàng lùi về sau xa hơn.
Tô Lạc quả thực rất muốn ngửa mặt lên trời chửi thề!
Cái quái gì vậy! Chơi đánh đu cũng không chơi theo kiểu này! 
Có phải do nàng lúc trước tiêu hao quá nhiều vận may, nên hiện tại phải gặp vận rủi để cân bằng lại? Quả thật... rất quá đáng! Tô Lạc tức giận nhìn trời, giơ ngón giữa.
Cũng không biết có phải do ông trời cảm giác được sự tức giận của Tô Lạc hay không.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.