Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 433: Sống sót sau tai nạn (5)




Thế nhưng Tô Lạc ngồi đợi hồi lâu, vẫn thấy Nam Cung Lưu Vân ngồi không, liền cau mày, chăm chú nhìn sắc mặt hắn.
Lúc trước còn mải tức giận không nhìn kĩ hắn, giờ nhìn kĩ mới phát hiện sắc mặt hắn có chút bất thường, hơi có phần tái nhợt quá rồi.
Lẽ nào là do tầm nhìn của nàng bị lớp băng ngăn cản? Tô Lạc có phần nghi hoặc suy nghĩ. 
Lại một lúc lâu trôi qua, Nam Cung Lưu Vân rốt cục cũng đứng dậy.
Bàn tay hắn uốn lượn, không ngừng kết tinh ra một đám Hỏa Hồng Sắc Ấn Ký, hỏa quang rơi xuống phần trên khối băng, khiến lớp băng tan chảy dần.
Tô Lạc cảm thấy có chút kì lạ. 
Lẽ ra với thực lực của Nam Cung Lưu Vân, không nên chỉ phát ra ngọn hỏa nhỏ này.
Hắn mạnh hơn rất nhiều so với Lý Ngạo Thiên. Lý Ngạo Thiên cấp sáu, còn hắn cấp bảy. Thiên Hạ Tuyết Vũ của Lý Ngạo Thiên đối với hắn mà nói, muốn phá bỏ chỉ là chuyện trong nửa phút.
Nhưng hiện tại, đã qua gần nửa canh giờ, tiểu hỏa miêu mà Nam Cung Lưu Vân kết tinh ra vẫn đang đốt cháy, thời gian kéo dài hơi lâu rồi. 
Một đêm này, trên người hắn rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Chẳng lẽ vừa rồi hắn cùng mình nói chuyện, kỳ thực là muốn kéo dài thời gian để khôi phục nguyên khí của bản thân?
Trong đầu Tô Lạc có muôn vàn suy nghĩ, trên đỉnh đầu mọc lên một dấu hỏi chấm to đùng. Nhưng hiện giờ nàng đang bị băng phong ấn, chuyện gì cũng không hỏi được, chỉ có thể nhẫn nại chờ đợi, đợi khi nào thoát ra khỏi sẽ hỏi. 
Khoảng nửa canh giờ nữa lại trôi qua, đột nhiên, khóe miệng Nam Cung Lưu Vân chảy ra một vệt máu tươi.
Tâm thần của Tô Lạc chợt bị chấn động!
Nam Cung Lưu Vân chắc chắn là bị thương rồi! Nếu không thì sẽ không chỉ vì phá bỏ một lớp băng mà bị thương thành như vậy. 
Nàng lớn tiếng kêu Nam Cung Lưu Vân dừng lại, mặc dù âm thanh không truyền ra ngoài được, nhưng nhìn được khẩu hình.
Nam Cung Lưu Vân lau đi vết máu trên khóe miệng, chỉ cười nhạt, nói một câu: “Nếu giờ dừng lại, giao hẹn vừa nãy sẽ không được tính nữa, như vậy không được.”
Tô Lạc liền nổi nóng. 
Tình trạng của Nam Cung Lưu Vân lúc này rất không ổn, đến cả cơ thể cũng lảo đảo sắp ngã, yếu ớt đến nỗi khiến người ta đau lòng.
Mặc dù hắn vẫn luôn gắng gượng, nhưng bàn tay lại khẽ run rẩy, mồ hôi từ trên trán lăn xuống tí tách.
Lại qua gần nửa canh giờ, cuối cùng, khối băng cuối cùng cũng được phá giải. 
Tô Lạc lập tức lấy lại được thân thể tự do.
Nam Cung Lưu Vân nhìn thấy Tô Lạc ra ngoài, mới thở dài một hơi, Lạc nha đầu ngươi cuối cùng cũng thoát ra rồi!
Nam Cung Lưu Vân thoáng ngẩn ngơ, phía dưới bàn chân có hơi loạng choạng. Tô Lạc nhào tới đỡ hắn, nhưng nàng lúc này tay chân cứng đờ, cho nên cả hai người cùng song song ngã nhào xuống bãi cát. 
Lúc này, Nam Cung Lưu Vân không thể khống chế được nữa, nặng nề ho khan ra máu.
Cùng với tiếng ho khan, trong miệng hắn máu tươi không ngừng tràn ra.
Từng ngụm từng ngụm, máu tươi phun ra ngoài như không muốn mạng nữa. 
Tô Lạc thấy vậy cực kỳ đau lòng, nhưng lại không có cách gì, chỉ có thể lo lắng đứng chờ ở một bên.
Khó khăn lắm mới chờ hắn ói xông, lúc này Tô Lạc mới đỡ lấy hắn, đôi mắt tràn đầy sự đau lòng, vừa giúp hắn lau đi vết máu trên khóe miệng, vừa ngăn hắn lại: “Ta biết giờ người có rất nhiều điều muốn nói, nhưng chưa được, trước hết đừng nói gì cả, nghỉ ngơi thật tốt đã.”
Đôi mắt phượng của Nam Cung Lưu Vân mơ mơ màng màng, nửa hôn mê nửa tỉnh, chỉ nhìn Tô Lạc cười, vật lộn mở miệng: “Ngươi...đồng ý...” 
Người nam nhân này đến giờ vẫn còn nghĩ đến lời hứa hẹn đó! Rõ ràng là muốn chết mà!
Tô Lạc tức giận trừng mắt nhìn hắn: “Ta biết rồi, chuyện đã đồng ý, Tô Lạc ta tuyệt đối sẽ không nuốt lời, chẳng phải ba tháng thôi sao? Ta nhớ rồi.”
Chuyện lừa nàng phải giao hẹn ba tháng này, nàng nhất định sẽ đòi nợ. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.