Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 437: Sống sót sau tai nạn (9)




Rốt cuộc bị làm sao? Có muốn uống nước hay không?”
Hôn thì hôn vậy, cũng không phải chưa từng hôn, phản ứng của mình sao lại mạnh như vậy? Hơn nữa Nam Cung Lưu Vân còn bị thương nặng...
Trong lòng Tô Lạc rất hối hận. 
Thế là, nàng vồn vã ân cần hỏi han bên cạnh hắn.
Thế nhưng, Nam Cung Lưu Vân là kiểu được voi đòi tiên điển hình. Tô Lạc vây quanh hắn như vậy, ngược lại hắn càng được đà lấn tới.
Hắn không muốn trả lời nàng. 
Tô Lạc ở bên trái, đầu hắn liền nghiêng sang phải.
Tô Lạc chạy sang phải, mặt hắn lại nghiêng sang trái.
Đúng là tính trẻ con, sao lại khó chịu như vậy? 
Tô Lạc chỉ có thể thẽ thọt khúm núm kéo ống tay áo mà nói xin lỗi hắn: “Được rồi được rồi, là lỗi của ta, ta không nên đẩy ngươi, đừng giận nữa được không?”
Nam Cung Lưu Vân lúc này mới nghiêng đầu trừng mắt, nặng nề nhắc nhở: “Bổn vương bị thương đó!”
“Đúng đúng đúng.” Tô Lạc ngoan ngoãn như một tiểu nhị. 
“Bổn vương là người bệnh!” Nam Cung Lưu Vân lần nữa lên án.
“Biết mà biết mà.” Tô Lạc vội vàng lên tiếng trả lời.
Từ kiếp trước đến kiếp này, giết người với nàng là việc đơn giản như đi ăn cơm, thế nhưng để đối phó với con nít nàng thật sự không có nhiều kinh nghiệm. Được rồi, bắt đầu từ tên Nam Cung Lưu Vân này vậy. 
Tố cáo xong rồi, Nam Cung Lưu Vân vẫn không vui, chỉ thấy hắn ôm ngực, tức giận trừng mắt với Tô Lạc: “Nếu đã biết rồi, còn không biết phải làm sao nữa ư?”
“Làm thế nào?” Bé ngoan Tô Lạc nghi hoặc liếc nhìn hắn một cái.
Nam Cung Lưu Vân kiêu ngạo hất hàm, ánh nhìn lung tung: “Bù đắp lại được chứ?” 
“Bù đắp lại kiểu gì? Nói rõ ra.” Nói mà không nói đầy đủ được à? Nếu như không phải vết thương trên người hắn, nàng đã sớm nổ tung rồi.
Nhìn thấy bộ dạng thiếu kiên nhẫn của Tô Lạc, Nam Cung Lưu Vân liền thấy tủi thân, đôi mắt hoa đào xa xăm đầy trách móc liếc nhìn Tô Lạc: “Làm người ta bị thương, cũng không biết hôn một cái bồi thường...”
Bộ dạng này, thật sự tội nghiệp giống như nàng dâu nhỏ bị ức hiếp vậy. 
Tấn Vương điện hạ yêu quý của ta...ngươi thật sự là Tấn Vương điện hạ ư? Đừng có bày cái vẻ mặt giống như nàng dâu nhỏ bị ăn hiếp đi nữa có được không? Để nàng nhìn mà thấy mình như phạm tội ác tày trời vậy!
Tô Lạc liền trở nên gắt gỏng, nhưng... chạm phải đôi mắt to trắng đen rõ ràng, còn có khuôn mặt mệt mỏi trắng bệch đó...
Tô Lạc chịu, thua, rồi! 
Thật sự thua hắn rồi!
Tô Lạc tiến lại gần, hướng về má hắn mà xoẹt qua một nụ hôn hời hợt như chuồn chuồn lướt nước.
Sau đó, nàng rất bất đắc dĩ hỏi lại: “Thế này được chưa?” 
Ai mà biết được tên này vẫn chưa hài lòng, còn kén cá chọn canh: “Không phải chỗ đó.”
“Muốn ăn đòn hả?” Tô Lạc trợn mắt tức giận nhìn hắn.
Tô Lạc cũng coi như là tìm ra quy luật rồi, đối với con nít thì không nên nhường nhịn quá, nếu không chúng nó sẽ được đà lần tới. 
Tên Nam Cung Lưu Vân này cũng giống như con nít, nhất định phải được đối xử ngang nhau.
Nam Cung Lưu Vân tủi thân nhìn nàng, lên án nàng, một tay ôm ngực, không chịu đứng dậy.
Mới sáng sớm, lại còn mấy ngày chưa có hạt nào vào bụng, nàng đã sớm đói đến mệt lả rồi, tên này còn ở đây làm loạn, sắc mặt Tô Lạc liền tối sầm, chìa tay ra kéo hắn: “Đừng có lâu lắc nữa, ta biết ngươi không sao, mau đứng dậy đi nào.” 
Nhưng mà, Nam Cung Lưu Vân vẫn luôn ôm ngực không thèm để ý đến nàng.
“Vẫn còn không bằng lòng cái gì nữa?” Tô Lạc không biết phải làm thế nào, ngồi xổm xuống trước mặt hắn: “Ngực bị làm sao vậy? Lẽ nào thật sự bị thương rồi ư?”
Tô Lạc vừa nói vừa chìa tay vén áo hắn lên. 
“Đừng!” Nam Cung Lưu Vân kéo tay Tô Lạc, loạng choạng đứng dậy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.