Bộ dạng này của hắn, ngược lại khiến cho Tô Lạc càng thấy tò mò hơn.
Nàng một phát cởi bỏ phần áo trước ngực của Nam Cung Lưu Vân. Nam Cung Lưu Vân phản ứng rất mạnh, hét lên một tiếng: “Nữ lưu manh!”
Nhưng mà, khi nhìn thấy vết thương trước ngực của Nam Cung Lưu Vân, trong nháy mắt, Tô Lạc thấy sống mũi cay cay, nước mắt không ngừng rơi xuống.
Phần da thịt vốn trong suốt như ngọc ở phía trước ngực, lúc này lại phủ đầy vết thương ghê rợn.
Nghiêm trọng nhất là một vết thương từ kiếm, từ ngực trái hướng xuống phần bụng phải, ít nhất phải dài hai mươi centinmet.
Lớp da hai bên bị bong lên, có thể nhìn thấy vết rách ở giữa, lại bị ngâm trong nước biển...Vết thương này trở nên ghê rợn và kinh khủng, Tô Lạc thấy vậy trái tim như bị bóp chặt.
Nàng lập tức đỡ hắn ngồi xuống, oán giận trách cứ hắn: “Ngươi có biết vết thương này nghiêm trọng đến độ nào không? Vì sao lại muốn giấu ta?”
Viền mắt Tô Lạc hơi đỏ, thanh âm có phần nghẹn ngào.
Trên khuôn mặt trắng bệch của Nam Cung Lưu Vân nở một nụ cười tà ma: “Cuối cùng cũng nhìn thấy Lạc nha đầu khóc nhè, hiếm thấy à. Chẳng lẽ ngươi không không biết, bổn vương giấu ngươi, chính là để ngươi thấy áy náy à?”
Đã là lúc nào rồi, còn trêu chọc nàng!
Nhớ đến ban nãy mới nện cho hắn một chưởng mạnh mẽ vào ngực, lại còn đẩy hắn ra nữa, trong lòng Tô Lạc cảm thấy đau xót, cúi đầu nói một câu: “Nam Cung, ta xin lỗi.”
“Đừng bao giờ nói xin lỗi với ta, bổn vương không cần ba chữ này,” Nam Cung Lưu Vân dịu dàng vuốt ve khuôn mặt của nàng: “Chỉ cần ngươi ngoan ngoãn ở bên cạnh ta, thì không cần nhắc đến ba chữ này.”
Tô Lạc quỳ xổm trước mặt hắn, do dự một lúc, cuối cùng vẫn gật đầu, ân cần hỏi: “Vết thương của ngươi thế nào rồi? Cần thuốc gì?”
Thật tội nghiệp vì mặc dù nàng đã là luyện dược sư sơ cấp, thế nhưng thời gian ngắn ngủi, còn chưa nắm vững được nền tảng.
Nam Cung Lưu Vân được Tô Lạc giúp đỡ, chầm chậm đứng dậy: “Ngưng Huyết Đan, trong núi này có lẽ có dược liệu.”
Nam Cung Lưu Vân ngẩng đầu nhìn sắc trời, nói với Tô Lạc: “Trước tiên tìm một nơi để nghỉ ngơi đã, trời sắp mưa rồi!”
Tô Lạc ngẩng đầu nhìn lên bầu trời.
Bầu trời trong xanh không một gợn mây, quang đãng như vậy, làm gì có vẻ sắp mưa đâu?
Thế nhưng Nam Cung Lưu Vân đã nói vậy, chắc chắn có đạo lí của hắn.
Tô Lạc gật đầu: “Được, trong chốc lát cũng không thể rời khỏi hoang đảo này được, nên tìm một nơi để nghỉ ngơi trước đã.”
Tô Lạc áy náy nhìn Nam Cung.
Hắn bị thương nặng như vậy, cũng không biết đuổi theo được nàng mà tìm ra cái hoang đảo này kiểu gì. Đã suy yếu như vậy lại còn liều mạng chịu nội thương để cứu nàng ra khỏi lớp băng, còn mình lại...
Nam Cung Lưu Vân nhéo mũi nàng, nụ cười tà mị mà gian ác, khóe miệng khẽ nhếch lên: “Nếu như cảm thấy có lỗi với bổn vương, thì giờ phải hầu hạ bổn vương thật tốt, không được phép phản kháng nữa, hừ hừ.”
Vừa nói, hắn vừa dựa vào bở vai mảnh dẻ của Tô Lạc, gần như đem sức mạnh cả người dựa vào người Tô Lạc, bộ dạng mệt mỏi bất cứ lúc nào cũng có thể té xỉu.
Quả nhiên lời nói và hành động ăn khớp.
Tô Lạc liền cười đau khổ, nhưng lại không dám đẩy hắn ra.
Tô Lạc chỉ có thể vừa ôm vừa dìu hắn chậm rãi đi về phía trước.
Còn người sau thì hạnh phúc nheo mắt phượng, mãn nguyện mà nhàn nhã.
Đi chưa được bao lâu, bước chân của Nam Cung Lưu Vân hơi dừng lại, chỉ phương hướng cho Tô Lạc. Tô lạc đi theo ánh mắt hắn, liền nhìn thấy một sơn động được che giấu phía sau cây tử đằng.
Xem ra cho dù đã bị nội thương nghiêm trọng, nhưng sức quan sát của Nam Cung Lưu Vân vẫn sắc bén như cũ.
“Để ta vào xem thử.” Tô Lạc để Nam Cung Lưu Vân dựa vào một gốc cây cổ thụ, nghiêm túc dặn dò một câu.
Khóe miệng Nam Cung Lưu Vân lộ ra một nụ cười.