Có thể tưởng tượng, tối qua hắn chịu nội thương và ngoại thương nặng như vậy, lại thêm bệnh tình tái phát, cộng thêm với sóng to gió lớn...rồi để trúng độc, tại sao hắn phải nếm trải nhiều loại độc như vậy.
Còn nàng? Lúc đó nàng đang làm gì?
Tô Lạc nghĩ tới điều này, khiến cô cảm thấy rất xấu hổ.
Tối qua cũng ở trong sóng to gió lớn như vậy, nhưng nàng lại đang ngủ say.
Có thể tượng tượng, hắn rất khó khăn di chuyển với thân thể trọng thương mải miết đuổi theo sau, nhưng vẫn liều mạng trong biến lớn, không ngừng chạy về hướng nàng, còn nàng lại thoải mái chìm trong giấc mộng...
Nghĩ tới đó, Tô Lạc hổ thẹn tới mức muốn quỳ phục trước mặt hắn.
Nam Cung Lưu Vân nhướng mày, nghiêng đầu nhìn Tô Lạc, khóe miệng cong lên: “Bây giờ biết sai rồi chứ!”
Tô Lạc không nói gì, ra sức gật đầu.
Nam Cung Lưu Vân nhìn cô vẫy tay: “Qua đây.”
Tô Lạc lật đật chạy lại, ngoan ngoãn ngồi trước mặt hắn, lặng lẽ nhìn hắn.
Từ trước tới giờ hắn chưa từng thấy nàng hiền dịu, ngoan ngoãn như vậy.
Nam Cung Lưu Vân đưa tay ra khẽ xoa đầu hắn: “Biết phải làm gì chưa?”
“Hả?” Tô Lạc tỏ ra không hiểu?
Nam Cung Lưu Vân nghiên đầu nhìn cô, rồi tìm sẵn một chỗ thỏa mái trên giường, lãnh đạm nói với Tô Lạc: “Bây giờ bổn vương đói rồi.”
Ánh mắt của Tô Lạc nhìn thấy rõ vết thương trên ngực hắn.
Sau khi tán thuốc cầm máu, máu đã ngừng chảy, hơn nữa miệng vết thương cũng đã se lại.
Tô Lạc rửa một quả mọng đưa cho Nam Cung Lưu Vân.
Ai ngờ hắn lại bắt bẻ như vậy, lắc đầu nói: “Bổn vương không ăn những đồ linh tinh đó.”
Đã lưu lạc trên đảo hoảng rồi, lại còn bày đặt bắt bẻ người khác như vậy. Tô Lạc không biết nói gì ngoài việc nhìn hắn đầy khinh bỉ: “Ở đây ngoài quả mọng ra chỉ còn con hàu và cá tử kinh thôi.”
Nam Cung Lưu Vân bồi thêm một câu xa xỉ nữa: “Vậy thì cá tử kinh đi.”
Một con cá tử kinh bằng với một thạch tinh màu xanh, mang ra rán, thì linh khí cơ bản không thể hấp thu được.
Hiện tại lúc này Tô Lạc cái gì cũng thiếu, chỉ không thiếu cả tử kinh, vừa nghe Nam Cung Lưu Vân nói như vậy, nàng không nói thêm gì mà gật đầu đồng ý.
Đối với việc nướng đồ thì Tô Lạc vô cùng thành thạo, chỉ loáng cái đã nướng xong hai con cá tử kinh thơm nức mũi.
Kỹ thuật nướng cá của Tô Lạc rất tốt, hai con cá được nướng vàng mà không cháy, vừa dai vừa giòn, chỉ ngửi thôi cũng đã khiến người ta muốn được ăn ngay.
Tô Lạc đưa con cá to hơn cho Nam Cung Lưu Vân: “Có thể ăn rồi, cầm lấy này.”
Nam Cung Lưu Vân nhìn nàng nói với giọng trách cứ: “Ngươi cũng chẳng có chút thành ý nào, tối như vậy thì ngươi cũng phải đút cho bổn vương chứ!”
“Cái gì?” Tô Lạc cũng đang rất đói, cầm lấy cá liền dỡ ra ăn luôn, khi nghe Nam Cung Lưu Vân nói vậy liền mơ hồ hỏi lại.
Có trời chứng giám, hai ngày nay nàng được hạt cơm nào vào bụng, đói tới mức bụng dính vào lưng rồi.
“Bổn vương là người bệnh!” Nam Cung Lưu Vân muốn chơi xấu.
Tô Lạc cũng không vui vẻ gì khinh bỉ nhìn hắn: “Tay ngươi vẫn lành lặn đấy thôi.”
“Nhưng bổn vương là người bệnh! Bệnh sắp chết rồi đó!” Nam Cung Lưu Vân tức giận nhìn nàng.
Người đàn ông này thật khó thuyết phục, luôn làm nũng tới cùng.
Sợ hắn tức giận sẽ ảnh hưởng tới vết thương, Tô Lạc cũng chỉ có thể giơ tay xin hàng: “Được rồi, bón cho ngươi ăn, nhân sĩ tàn tật.”
Nam Cung Lưu Vân vẫn tỏ ra có chút không vui, quay mặt đi không thèm nhìn Tô Lạc.
Tô Lạc giở khóc giở cười, nói: “Không phải đã nói là sẽ bón cho ngươi ăn rồi sao? Làm sao mà lại giận ta rồi?”
“Không có thành ý.” Nam Cung Lưu Vân làu bàu một câu.
“Làm sao mà không có thành ý chứ?” Tô Lạc ngồi xuống bên cạnh hắn, một tay khác đưa về phía khuôn mặt tỏ vẻ tức giận của hắn, rồi nói: “A, há miệng ra...”