Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 451: Kẻ thù gặp nhau (3)




Lúc này, nếu như Nam Cung Lưu Vân đang tu luyện mà bị cắt ngang, rất có thể sẽ bị thương, sau này nếu hắn muốn tiến thêm một bước sẽ gặp phải khó khăn rồi. Nàng tuyệt đối không cho phép Nam Cung Lưu Vân bị thương tổn như vậy.
Tô Lạc nghĩ đến đây, càng không do dự mà quay đầu đi ra ngoài. Nàng phải dụ Lý Ngạo Thiên đi.
Nam Cung Lưu Vân, lần này sẽ đến lượt ta bảo vệ ngươi. 
Tô Lạc sải bước đi ra bên ngoài.
Quả nhiên, nàng nhìn thấy Lý Ngạo Thiên đang giận đùng đùng đi tới đây.
Tô Lạc trông thấy hắn ta đi tới, trên mặt cố tình làm ra vẻ sợ hãi. Còn chỗ nàng đứng lúc này, vừa khéo lại thông ra ngoài. 
Chỗ vào hang động, Lý Ngạo Thiên lạnh lùng phòng thủ.
Nói thật, lúc đầu quả là hắn ta đã bị Nam Cung dọa cho bỏ chạy, nhưng trong mấy ngày này, càng nghĩ hắn ta càng cảm thấy có cái gì đó không đúng.
Nơi này rõ ràng là cô đảo hoang sơn, không hề tìm thấy dấu vết có con người sinh sống, nhưng trong sơn động này, đến cả giường gỗ sưa, đệm chăn, gối kê đầu cũng có! 
Điều này chứng tỏ cái gì?
Lý Ngạo Thiên không thể tin nổi, nhưng lại không thể không tin, giữa Nam Cung Lưu Vân và Tô Lạc, chắc chắn có một người là pháp sư không gian.
Pháp sư không gian à, đó là pháp hệ đáng quý đến nhường nào cơ chứ? 
Sau khi pháp sư không gian lớn mạnh hơn, không chỉ có ưu thế về phương diện công kích và tốc độ, hơn nữa còn có thể chế tạo ra nhẫn không gian.
Điều này khiến Lý Ngạo cực kỳ thèm muốn.
Đương nhiên, hắn ta cũng không hề bị lợi ích phía trước làm mờ mắt. Khi đó ở trong sơn động, ngoài những thứ này, hắn ta còn ngửi thấy mùi máu tươi nhàn nhạt. 
Cho nên, hắn ta có chút hoài nghi, Nam Cung Lưu Vân có khi nào bị thương rồi không?
Nếu thật sự là như vậy...Nếu Nam Cung Lưu Vân đã chọn một con nha đầu thối mà từ bỏ sự hợp tác với Lý gia, như vậy, hắn phải chết!
Trong mắt Lý Ngạo Thiên lóe lên một tia ác độc điên cuồng. 
Lúc này, ánh mắt lạnh lẽo của Lý Ngạo Thiên đang nhìn chằm chằm vào Tô Lạc, khóe miệng nhếch lên nở một nụ cười nhàn tàn nhẫn và khát máu: “Nha đầu thối, chuẩn bị chịu chết đi! Để ta xem lần này ai có thể cứu được ngươi!”
Tô Lạc kinh hãi nhìn hắn, từng bước từng bước lùi về phía sau: “Lý Ngạo Thiên! Đừng quên là ai đã giúp ngươi lên cấp đó!”
Nhắc đến việc này, Lý Ngạo Thiên lại ôm một bụng tức giận. Hắn ta thà rằng quay về với khuôn mặt đó, cũng không muốn lên cấp để rồi bị biến thành bộ dạng như ma quỷ hiện giờ. 
“Nha đầu thối! Chịu chết đi!” Lý Ngạo Thiên đập một chưởng vào sau lưng Tô Lạc.
Tô Lạc đã sớm có sự chuẩn bị, liền nhảy sang phía bên cạnh, đồng thời quát Lý Ngạo Thiên: “Lý Ngạo Thiên! Đây là ngươi tự tìm cái chết! Đợi Nam Cung Lưu Vân tìm xong đồ ăn quay lại, hắn nhất định sẽ không tha cho ngươi!”
Lý Ngạo Thiên vốn dĩ muốn gây ra tiếng động, dụ Nam Cung Lưu Vân phải ra tay. 
Lần này, hắn ta nhất định sẽ không sợ hãi Nam Cung nữa. Nếu như có cơ hội, tốt nhất là chém chết Nam Cung Lưu Vân!
Trên thế gian không còn Tấn Vương điện hạ nữa, sẽ có một vị trí dành cho Lý Ngạo Thiên.
Thật không ngờ Nam Cung Lưu Vân ra ngoài tìm đồ ăn rồi, thật sự đáng tiếc! Nhưng, có thể giết nha đầu thối này, cũng coi như là báo được thù cho mình và Dao Dao rồi! 
Lý Ngạo Thiên nghĩ đến đây, xuất chưởng càng hung ác.
Tô Lạc từ trong không gian lấy ra một tấm đồng bài, ném về phía Lý Ngạo Thiên: “Hãy xem Linh Đạn Cầu của ta đây!”
Lý Ngạo Thiên có ám ảnh lớn với Linh Đạn Cầu, hắn ta không nghĩ ngợi gì mà ôm đầu chạy mất, ngã nhào xuống một vũng bùn. 
Nhưng, Tô Lạc lại quay người bỏ chạy.
Lúc này không chạy thì còn đợi đến lúc nào nữa? Nàng kiếm đâu ra một viên Linh Đạn Cầu nữa cơ chứ?
Tấm đồng bài được ném đi đó là do chính lão gia tử của Liễu gia đích thân đem tới tặng. 
Linh Vũ Bộ trong tấm đồng bài này thật ra không đủ, bên trong chỉ là Linh Vũ Bộ sơ cấp nhất, Tô Lạc đã hoàn toàn học hết rồi.
Không ngờ, lại vẫn có thể lợi dụng tấm đồng bài này giúp nàng một lần nữa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.