Tô Lạc thật sự rất biết ơn lão gia tử của Liễu gia đã tặng nàng tấm đồng bài này, nhưng nếu như ông lão biết, chỉ sợ sẽ từ trên giường mà bò dậy, thổ huyết mấy lần.
Lý Ngạo Thiên ôm đầu lăn xuống vũng bùn, mãi hồi lâu mới phát hiện ra cái thứ gọi là Linh Đạn Cầu căn bản không hề phát nổ. Hắn ta ngước mắt nhìn lên, phát hiện hóa ra đó chỉ là một tấm đồng nát sắt vụn đen thui.
Lý Ngạo Thiên không nghĩ ngợi gì, một phát giẫm nát tấm đồng bài này tan tành thành bụi. . ngôn tình hài
Cơn giận dữ của Lý Ngạo Thiên hoàn toàn đổ dồn về phía Tô Lạc. Hắn ta không thèm quan tâm việc Nam Cung Lưu Vân có bị thương hay không, căn bản cũng không nghĩ tới việc lúc này chính là cơ hội tốt nhất để giết chết Nam Cung Lưu Vân.
Thật đáng tiếc, hắn lại bị Tô Lạc khơi mào chọc tức, mà bỏ lỡ cơ hội này.
“Nha đầu thối! Hôm nay không giết ngươi! Ta không phải họ Lý!” Lý Ngạo Thiên lúc này toàn thân dính đầy bùn, tức giận đến nỗi cả người run lên, con mắt duy nhất đỏ ngầu, khuôn mặt khó ưa trông càng dữ tợn.
Lại nói đến Tô lạc, trông thấy Lý Ngạo Thiên bị trúng kế của mình mà ôm đầu lăn xuống vũng bùn, nàng chắc chắc sẽ không bỏ lỡ cơ hội tốt này.
Chỉ thấy nàng lao đầu chạy vào trong hoang sơn mật cốc, chạy như phát điên, tốc độ nhanh đến kinh hoàng.
Nam Cung Lưu Vân còn cần bốn ngày nữa, nàng phải dùng hết tất cả mọi cách để ngăn chặn Lý Ngạo Thiên.
Nếu không, hai người nàng và Nam Cung Lưu Vân nhất định sẽ bị Lý Ngạo Thiên chém chết trên cái hoang đảo này.
Tô Lạc chạy nhanh như gió vào trong rừng rậm. Nàng có thể cảm nhận được rõ ràng sự uy hiếp của Lý Ngạo Thiên tới sinh mệnh của nàng.
Chạy vào tít sâu trong rừng, Tô Lạc dừng lại hít một hơi thật sâu.
Lý Ngạo Thiên sẽ không đuổi theo nhanh thế chứ?
Nhìn thấy phía trước có một sơn động phủ kín bụi gai, Tô Lạc nhanh chóng rẽ bụi gai đi vào bên trong, rất nhanh lại để bụi gai về hình dáng ban đầu.
Sơn động này cũng không hề nhỏ, so với hang động mà bọn họ đang ở hiện nay, còn lớn hơn một chút.
Nhưng Tô Lạc cũng không đi vào trong, bởi vì nếu như bị nhốt ở bên trong, đến tia hy vọng sống sót cuối cùng của nàng cũng thật sự không còn nữa.
Tô Lạc nín thở, đè nén sự hô hấp của bản thân, đến cả nhịp đập của tim cũng bị áp chế trở nên chậm chạp đến nỗi khó mà nhận ra được.
Chức năng sinh lý bị chèn ép, tuần hoàn máu trên khắp người nàng bị chậm lại, toàn thân lạnh ngắt, cứng đờ, ngồi dính chặt vào tường.
Đây mới là bắt đầu, mà đã bị ép đến tình trạng này, bốn ngày về sau, sẽ phải kéo dài như thế nào đây?
Khóe miệng Tô Lạc hơi nhếch lên một nụ cười đau khổ.
Ôi! Người tính không bằng trời tính, ai mà tính được hồi đó viên linh đạn cầu lại đập cho Lý Ngạo Thiên trở thành cao thủ cấp bảy chứ? Nếu mà biết sớm...biết sớm, nàng đã để nó đập mình rồi.
Trời gây nghiệt còn có thể tránh, tự mình gây nghiệt thì không thể sống à!
Tô Lạc cảm thán.
Đột nhiên, nàng thấy đầu mình đau nhói, cảm giác tim đập mạnh dâng lên từ lồng ngực.
Bỗng nhiên, nàng có cảm giác tay chân lạnh như băng.
Bị phát hiện rồi!
Lý Ngạo Thiên dùng tinh thần để tìm kiếm.
Hắn dùng tinh thần phong tỏa khu vực nhỏ này, từng chỗ từng chỗ quét tìm sự tồn tại của mình.
Nam Cung Lưu Vân không nói dối, quả nhiên sau khi lên cấp bảy, sẽ có một bước nhảy vọt về sức mạnh.
Tô Lạc chán nản đến nỗi muốn đập tường.
Nơi này không thể ở lâu, dễ nhận thấy Lý Ngạo Thiên đã lục soát đến khu vực xung quanh mình rồi.
Tô Lạc phục hồi sức sống bên trong cơ thể, vận động tay chân, sau đó nhanh như gió chui ra khỏi hang động, nhanh chư chớp chạy vào rừng sâu.
Kỳ thực Tô Lạc rất khó xử.
Lúc này nàng giống như miếng xương to đùng treo trước mặt con chó, phải để Lý Ngạo Thiên lùng bắt nàng, nhưng lại không thể để hắn thật sự bắt được.
Đồng thời, còn phải không ngừng quấy rầy chọc giận con chó này, thu hút tất cả thù hận của hắn lên người mình, cho nên sẽ không có thời gian đến thăm người kia nữa.