Lại nói đến Lý Ngạo Thiên.
Hắn ta không dễ dàng gì mới phong tỏa được vị trí của Tô Lạc, liền vội vã chạy như bay đến bên thác nước, để rồi mất dấu vết của nàng.
Lý Ngạo Thiên tức đến độ dường như sắp phát điên.
Hắn hoàn toàn không ngờ rằng, bản thân đã đạt đến cấp bảy rồi, nhưng lại vẫn bị Tô Lạc ở cấp ba đùa bỡn trên lòng bàn tay.
Việc này cũng giống như con voi bị con kiến bỡn cợt vậy, thật sự khiến hắn tức đến hộc máu.
Lý Ngạo Thiên không biết Nam Cung Lưu Vân có bị thương hay không, hắn ta đang nghiêng về phía không bị thương.
Bởi vì trên thế giới này có rất ít người có thể khiến cho Nam Cung Lưu Vân bị thương.
Cho nên, trong lòng Lý Ngạo Thiên rất lo lắng.
Hắn ta lo lắng Tô Lạc vừa quay người liền về tụ hợp bên cạnh Nam Cung Lưu Vân. Với thái độ của Nam Cung Lưu Vân, hắn nhất định sẽ bảo vệ nha đầu này.
Không được, nhất định phải tìm ra nha đầu thối này trước Nam Cung Lưu Vân, thù này không báo, hắn ta còn mặt mũi nào mà sống trên đời?
Thế nhưng, nha đầu thối này rốt cuộc đã trốn đi đâu rồi?
Lý Ngạo Thiên triển khai từng mảng thăm dò ở khu vực xung quanh. Làm như vậy sẽ khiên tinh thần bị tổn hao vô cùng, nhưng hắn không thèm quan tâm.
Nhưng cho dù làm vậy, hắn ta vẫn không tìm thấy một vết tích nào của Tô Lạc, giống như nàng đã biến mất hoàn toàn khỏi thế gian này.
Không thể như thế được!
Lý Ngạo Thiên im lặng đứng trước thác nước, ánh mắt lạnh nhạt như hàn băng, lạnh lùng nhìn chăm chú vào thác nước.
Đột nhiên, hắn ta nhớ tới thác nước phía sau nhà mình, một sơn động núp phía sau thác nước, nhưng bị màn nước che khuất, nếu như không nói cũng không có ai biết.
Nhưng băng qua phía sau thác nước, bên đó là nơi cất giữ báu vật của Dao Trì Cung.
Lý Ngạo Thiên mặt mũi đóng băng, hắn ta hừ lạnh một tiếng, cả người từ mặt đất bay lên, mãnh liệt lao vào trong thác nước.
Từ trên vách đá cao trăm trượng xông vào thác nước, vậy lực đẩy của nước phải mạnh đến nhường nào?
Cho dù là Lý Ngạo Thiên, cũng cảm thấy không chịu nổi.
Nhưng thù hận khiến người ta mạnh mẽ.
Lý Ngạo Thiên bị Tô Lạc thu hút toàn bộ sự thù hận, hận đến nỗi muốn xé nàng thành từng mảnh nhỏ, sao lại có thể dễ dàng tha cho nàng?
Lý Ngạo Thiên dưới áp lực to lớn của dòng nước, lục soát từng tấc ở vách đá phía sau thác nước, không bỏ qua bất cứ điểm đáng ngờ nào.
Sục sạo từng tí một, từng giây từng phút trôi qua, Lý Ngạo Thiên cảm thấy cực kì mệt mỏi.
Do dùng tinh thần để tìm kiếm quá nhiều, hắn cảm thấy hơi hoa mắt chóng mặt, nhưng hắn lắc lắc đầu, rồi lại kiên trì lục soát tiếp.
Thế nhưng, điều khiến hắn ta vô cùng thất vọng là, trên vách đá này không có bất cứ huyền cơ nào, một cái hố nhỏ cũng không có, huống chi là sơn động.
Lý Ngạo Thiên tức giận liền đánh một chưởng, lập tức vang lên tiếng nổ ầm ầm, đá vỡ bay lả tả.
Một sơn động nhỏ sâu khoảng năm thước xuất hiện trước mặt hắn. Nhưng thật đáng tiếc, sơn động nhỏ này do chính hắn ta tạo ra.
Nha đầu thối đó rốt cuộc trốn đến chỗ nào rồi?
Lý Ngạo Thiên ôm lấy đầu đang có phần đau nhói, không ngừng suy nghĩ.
Đột nhiên, ánh mắt hắn t nhìn xuống phía dưới, đúng lúc trông thấy một mảnh gỗ nổi đang lao về phía trước với tốc độ cực kỳ nhanh.
Trong đầu hắn ta chợt lóe lên linh quang.
Thật sự có khả năng!
Trên mặt Lý Ngạo Thiên xuất hiện một nụ cười cuồng ngạo lạnh lùng, hắn ta phi người xuống mảnh gỗ nổi nho nhỏ.
Giống như một mảnh thuyền cô độc trên mặt biển.
Hai chân giẫm trên mảnh gỗ nổi, hắn ta hít một hơi thật sâu, trọng lượng cơ thể dường như được giảm bớt. Không chỉ có vậy, hắn còn liên tục khuấy động sức gió, gia tăng thêm tốc độ.
Cứ như vậy, hắn ta lướt dọc theo bờ sông tiến lên phía trước như một cơn gió, tốc độ không biết nhanh hơn biết bao nhiêu lần so với gốc cây khô nặng nề kia của Tô Lạc.
Lại nói về Tô Lạc đang bám vào gốc cây khô, do đã thoát khỏi gông xiềng tinh thần của Lý Ngạo Thiên, cho nên tinh thần nàng thoải mái hơn nhiều.