Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 459: Kẻ thù gặp nhau (11)




Không để cho Tô Lạc kịp tìm đường chạy trốn, Lý Ngạo Thiên đã đứng trước mặt nàng.
Tô Lạc liền sợ hãi trong lòng, theo bản năng đưa Tiểu Thần Long vào trong không gian.
Lý Ngạo Thiên nhìn thấy Tô Lạc ở trước mặt, trong mắt tỏa ra sát khí đằng đằng. 
“Nha đầu thối, không ngờ cũng có mấy phần bản lĩnh. Dưới sự truy lùng của ta mà vẫn trốn được một ngày một đêm.” Ánh mắt âm u lạnh lẽo của  Lý Ngạo Thiên nhìn chằm chằm vào Tô Lạc.
Tô Lạc trong lòng sợ hãi, nhưng trên mặt lại biểu hiện vẻ bình tĩnh không một gợn sóng, cười nhạt: “Ngươi thích gốc cây khô đó chứ?”
Tô Lạc ra sức kéo dài thời gian, trong đầu suy nghĩ cách thoát thân. 
Vừa nhắc tới cái này, trong mắt Lý Ngạo Thiên liền bùng cháy lên một ngọn lửa hừng hực: “Nha đầu thối! Ngươi tự tìm cái chết nhé!”
Tô Lạc cười nhạt: “Ngươi cho rằng sẽ giết được ta ư?”
“Vậy để thử xem, xem ta có thể dùng một chưởng đánh chết nha đầu thối nhà ngươi không, để tránh ngươi lại ra ngoài gây họa cho nhân gian.” Lý Ngạo Thiên mang dáng vẻ đạo sĩ thay trời hành đạo. 
Vừa nói, hắn ta vừa ngưng kết tinh lực, sau đó chém về phía đầu của Tô Lạc.
“Khoan đã! Tô Lạc giơ tay lên, cười như không cười nhếch mày nhìn hắn: “Chẳng nhẽ người không có chút hứng thú nào với những bí kíp lấy từ Tử Ngư Điện hay sao?”
Bàn tay của Lý Ngạo Thiên liền cứng đờ. 
Hắn ta tự đập lên đầu mình.
Mấy ngày nay, trong đầu hắn ta chỉ quan tâm đến việc giết chết nha đầu thối, căn bản đã quên mất, ở Tử Ngư Điện, nha đầu thối này vận khí tốt đến bất ngờ, một phát lấy được rất nhiều bí kíp.”
Những bí kíp này, đều hiếm có, đến Dao Trì Cung cũng thèm muốn. 
Nếu như bản thân có thể cầm về mấy cuốn bí kíp, chắc chắn gia tộc sẽ càng coi trọng mình hơn.
Lý Ngạo Thiên nghĩ tới đây, thần sắc liền đóng băng, từ trên cao nhìn xuống trừng mắt với Tô Lạc: “Nha đầu thối, còn không mau giao bí kíp ra đây!”
Tô Lạc sao có thể giao bí kíp ra? 
Không cần nghi ngờ gì nữa, chỉ cần nàng giao bí kíp ra trước, hắn ta sẽ đánh chết nàng ngay.
Sắc mặt Tô Lạc lộ vẻ khó xử, mày liễu cau lại: “Nhưng...bí kíp đã bị ta giấu đi rồi,”
“Giấu ở đâu?” Dù thế nào nha đầu thối này cũng đã nằm trong tay hắn ta rồi, giết sớm hay giết muộn, đều sẽ giết. 
Tô Lạc sợ hãi nhìn hắn ta, vẻ mặt thoáng căng thẳng: “Nếu như ta giao bí kíp ra, ngươi có tha cho ta không?”
Vẻ mặt Lý Ngạo Thiên cứng lại, trong mắt lóe lên một tia sát ý, nhưng hắn ta lại cười lạnh: “Không giết ngươi? Việc này có thể cân nhắc.”
Chỉ là cân nhắc mà thôi. 
Dĩ nhiên Tô Lạc biết rõ, tâm tư muốn giết mình vẫn không nguôi.
Bọn họ hiện giờ đang ở trong tình trạng bất tử bất diệt, không phải nàng chết, thì là hắn ta chết.
Mặc dù hiểu rõ tình huống hiện tại, nhưng trên mặt, Tô Lạc lại ra vẻ vô tội ngờ nghệch. 
Thấy Lý Ngạo Thiên nói như vậy, dường như nàng lập tức tin tưởng: “Được, chỉ cần ngươi tha cho ta, ta sẽ dẫn ngươi đi tìm bí kíp!”
Lý Ngạo Thiên quan sát nàng một lượt từ trên xuống dưới, lông mày chau lại: “Đừng có nghĩ ra quỷ kế gì đấy!”
“Ta đâu có quỷ kế gì đâu?” Tô Lạc vẻ mặt vô tội buông tay xuống. 
Lý Ngạo Thiên suy nghĩ một chút, vẫn không yên tâm: “Không được, quỷ kế của nha đầu thối nhà ngươi quá nhiều, quả thật khó mà đề phòng được.”
Vừa dứt lời, Lý Ngạo Thiên bèn lấy ra một sợi dây thừng, vắt chéo hai tay Tô Lạc ra phía sau, dứt khoát trói lại.
Vừa nhìn thấy sợi dây thừng, Tô Lạc liền trở nên vui vẻ. 
Không lâu trước đây, nàng đã nhìn thấy thứ này rồi.
Nhớ lại khi đó ở dãy núi Lạc Nhật, Nga Hoàng sợ nàng bỏ trốn, liền trói nàng lại, định áp giải nàng đến bên chỗ Dao Trì tiên tử.
Nhưng thật đáng tiếc, nửa đường Nga Hoàng lại bị cha của Tiểu Thần Long giết chết. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.