Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 466: Hỏa diệm cốc (1)




Phía sau Lý Ngạo Thiên đuổi theo, sắc mắt hung ác, ánh mắt nham hiểm, sống chết đuổi theo hơi thở Tô Lạc lưu lại.
Hắn bây giờ, khuôn mặt dữ tợn đã bị móng vuốt cào ra từng đường máu, da thịt lộ ra ngoài, có thể nhìn thấy xương, khiến người khác cảm thấy ghê người, kinh hồn khiếp vía.
Trên người hắn rất nhiều vết thương, máu tươi nhuộm đỏ cả áo choàng, mùi máu tươi rất nồng. 
Nhưng tốc độ hắn vẫn như gió, giống như những vết thương đó là ngoại thương, sức mạnh không bị hao tổn nhiều.
Ngược lại con gấu ngựa kia đã không còn thấy bóng dáng, không biết nó như thế nào.
Lý Ngạo Thiên vừa đuổi theo vừa hừ lạnh: “Xú nha đầu, hãy trân trọng cơ hội này mà hô hấp đi, bởi vì lát nữa, ngươi cũng không cần hô hấp nữa.” 
Gấu ngựa kia rất lợi hại, nếu không phải nó vừa mới sinh xong thì Lý Ngạo Thiên không thể đánh bại nó.
Ma thú chính là ma thú, cho dù dưới tình huống nào sức mạnh nó bị hao tổn, vẫn như cũ có thể cùng hắn bất phân thắng bại. Cuối cùng hắn vội đuổi bắt xú nha đầu Tô Lạc kia, bất đắc dĩ đem gấu ngựa nhỏ ném trở lại, nếu không phải vậy sẽ còn phải đánh tiếp.
“Xú nha đầu, xem ngươi chạy đi đâu!” Sắc mặt Lý Ngạo Thiên âm lãnh, cười lạnh một tiếng, nháy mắt Linh Lực mạnh mẽ ngưng tụ dưới chân. 
Tức khắc, một đường ánh sáng từ dưới chân bắn ra, tốc độ hắn nhanh vô cùng, trong không trung lưu lại một bóng ảnh tàn ác.
Tốc độ kinh người xẹt qua rừng cây, gắt gao truy lùng phía sau Tô Lạc.
“Tiêu rồi!” Tô Lạc bỗng nhiên quay đầu lại, nhìn phía sau cách đó không xa. Một bóng dáng đạp trên đỉnh cây, tốc độ cực nhanh truy lùng về phía nàng. 
Dùng mắt thường cũng có thể thấy tốc độ lướt qua mà đi.
Thần sắc Tô Lạc hơi biến động.
Nàng biết Lý Ngạo Thiên tức giận thật rồi, xem ra hắn sẽ không chỉ đem nàng trói lại, có khi còn trực tiếp giết chết nàng. 
Kiên nhẫn của hắn đã đến mức giới hạn rồi.
Tiểu Thần Long giống như hiểu được lo lắng của Tô Lạc, ngao ngao tru lên hai tiếng, trên người phát ra một đường ánh sáng màu trắng, tỏa ra ở hai chân Tô Lạc.
“Hửm!” Tô Lạc lập tức hít hà một hơi. 
Nàng phát hiện điều gì?
Ánh sáng màu trắng của Tiểu Thần Long gia tăng đến sau chân nàng, tốc độ nàng thế nhưng được tăng lên, gia tăng khoảng mười phần trăm.
Tô Lạc nghi hoặc nhìn Tiểu Thần Long: “Đây là chuyện gì?” 
Nàng cảm giác không chỉ tốc độ được tăng lên, mà sức mạnh cũng được tăng lên mười phần trăm.
Tiểu Thần Long: “Ngao ngao ngao!” Kỹ năng mới, nhưng gia tăng mười phần trăm sức mạnh cho chủ nhân.
Quả thật như vậy! Sắc mặt Tô Lạc vui vẻ, tiếp tục dò hỏi: “Cũng chỉ có mười phần trăm sao?” 
Tiểu Thần Long: “Ngao ngao ngao!” Mỗi tháng một cấp, đều đặn giúp chủ nhân tăng mười phần trăm.
Nếu như không phải đang trên đường chạy trốn, Tô Lạc nhất định sẽ ôm Tiểu Thần Long lên hôn mấy cái.
Phần thưởng này quả thực quá tuyệt vời. 
Lúc nàng cấp bốn có thể tăng lên mười phần trăm, lúc cấp năm tăng lên hai mươi phần trăm, cấp sáu có thể tăng lên ba mươi phần trăm... Như vậy suy rộng ra, quả thực rất hạnh phúc.
Có điều, bây giờ sức mạnh Tô Lạc rất yếu, nếu tăng thêm mươi phần trăm cũng không có tác dụng lớn gì.
Bỗng nhiên, Tô Lạc cảm thấy nguy hiểm đang tới gần. 
Lúc này, nàng lợi dụng tốc độ dưới chân gia tăng thêm mười phần trăm, lại triển khai một chiêu Linh Vũ Bộ.
Nháy mắt, thân mình quỷ dị nghiêng qua góc bên trái, linh hoạt triển khai.
Tốc độ nhanh như thể chỉ lưu lại một bóng mờ. 
Thân ảnh Tô Lạc vừa rời đi, một bàn tay lớn đã nện xuống thật mạnh ngay tại ví trị đó.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.