Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 477: Sinh tử tồn vong (4)




Trừ phi Nam Cung Lưu Vân có ý thả hắn ra, nếu không, cho dù hắn có phản kháng thế nào cũng không có hiệu quả.
Lý Ngạo Thiên không cam tâm!
Rõ ràng lúc trước ở cửa động nhìn thấy Nam Cung Lưu Vân, thực lực của hắn vẫn chỉ là cấp bảy, lúc đó nếu bản thân liều với hắn, có khi bản thân vẫn còn chút sức lực, nhưng bây giờ... 
“Có nói hay không!” cánh tay Nam Cung Lưu Vân như thép, siết chặt lấy yết hầu của Lý Ngạo Thiên, bọp nghẹt không cho không khí lưu thông.
Lý Ngạo Thiên vì thiếu khí, sắc mặt đỏ gắt lên, rất nhanh, hắn ra sức gật đầu.
“Ta nói, nhưng trước đó, ngươi phải trả lời ta một câu hỏi!” Lý Ngạo Thiên vân không thể nào lý giải được sự tăng cấp của Nam Cung Lưu Vân. 
“Nói.” Nam Cung Lưu Vân tiện tay quăng hắn xuống đất, ánh mắt lạnh lẽo thâm sâu trừng lên nhìn hắn.
Lý Ngạo Thiên bị quăng xuống chẳng khác gì cách người ta quăng rác đang ôm lấy chỗ yết hầu, không ngừng hít thở sâu, khó khăn lắm mới bình phục lại được.
“Nếu như lần trước ở cửa động đấu với ngươi, thì ta có cơ hội thắng ngươi không?” 
Lý Ngạo Thiên nhìn chằm chằm Nam Cung Lưu Vân.
Nam Cung Lưu Vân thờ ơ nhìn hắn, khóe miệng cong lên cười lạnh: “Lẽ nào ngươi không nhìn ra, khi đó bổn vương đang bị thương sao?”
“Hả?” Lý Ngạo Thiên kinh hãi nhìn Nam Cung Lưu Vân. 
Nam Cung Lưu Vân lại bị thương thật ư? Người bị thương quả thật là hắn sao?
Lý Ngạo Thiên lập tức mơ hồ không hiểu.
Nam Cung Lưu Vân dường như chán ghét việc đánh hắn không đủ, chậm rãi gật đầu: “Lúc đó tính mạng của bổn vương lâm nguy, không chỉ ngươi, mà chỉ cần ai biết võ công, đều có thể dễ dàng giết chết bổn vương.” 
Nếu đã như vậy...Lý Ngạo Thiên đột nhiên ngẩn người ra, rồi lặng đi.
Hóa ra, hóa ra hắn đã từng cách cơ hội có thể giết Nam Cung Lưu Vân gần như vậy... vậy mà không biết năm bắt lấy cơ hôi, quả đáng tiếc mà, đều là do cái đầu heo của hắn mà!
Lại sợ sự đe dọa bằng vũ lực của Nam Cung Lưu Vân ngày trước, mà không dám nghi ngờ hắn, không dám đánh hắn. 
Đáng chết, đúng là đáng chết! Lý Ngạo Thiên tức giận tự tát mình một cái, tới mức thổ cả ra máu.
“Bây giờ tới lượt ngươi nới với ta, nói đi, Lạc nha đầu rốt cuộc đang ở đâu?” Nam Cung Lưu Vân thờ ơ nhìn hắn.
Nhắc tới Tô Lạc ả nha đầu này, Lý Ngạo Thiên đổ nhiên lại cười lớn lên như điên! 
“Ha ha ha...ha ha ha... Nam Cung Lưu Vân, hóa ra ngươi cũng có ý trung nhân, hóa ra ngươi cũng có nhược điểm!”
Lý Ngạo Thiên không nhịn được mà tiếp tục cười lớn.
Trước đó hắn vẫn luôn hoài nghi hà cớ gì mà Nam Cung Lưu Vân lại đuổi tới tận đây, tới bây giờ, hắn mới rõ. 
Nam Cung Lưu Vân bị thương nặng, căn bản không thể bảo vệ được cho nàng ta.
Nếu như đoán không sai, khi Nam Cung Lưu Vân ở trong động, nha đầu thối đó mới ra mặt, lúc đó còn cố ý nói Nam Cung Lưu Vân ra ngoài tìm thức ăn rồi.
Xem ra nha đầu thối này cũng có tình có nghĩa, nhưng hiện tại nàng ta đã chết rồi, không biết Nam Cung Lưu Vân khi biết tin này sẽ như thế nào. 
Lý Ngạo Thiên biết hôm nay bản thân không chạy thoát được, cho nên hắn cũng dứt khoát từ bỏ cái mạng, khắc một vết sâu trong tim Nam Cung Lưu Vân khiến hắn không bao giờ quên được.
Nghĩ tới đây, Lý Ngạo Thiên cười không ngừng, liếc mắt khiêu khích Nam Cung Lưu Vân: “Đường đường một đấng nam nhi, lại cần sự bảo vệ của nữ nhân, Nam Cung Lưu Vân, ngươi vẫn còn mặt mũi sống trên cõi đời này sao?”
Nam Cung Lưu Vân sắc mặt bình thản, chỉ lãnh đạm nhìn hắn, mắt phượng kẽ cười. 
Lý Ngạo Thiên hừ một tiếng cười lạnh: “Tô Lạc nha đầu đó vì bảo vệ ngươi, mà một mình dẫn dụ ta, trên đường, ả ta đã chết đi sống lại không biết bao lần, còn ngươi, ngươi lại đang núp dưới sự bảo vệ của ả ta, an nhiên mà tu luyện.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.