Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 478: Sinh tử tồn vong (5)




Nam Cung Lưu Vân nắm chặt tay lại, sắc mặt sắc lạnh.
Lý Ngạo Thiên vẫn tiếp tục cười lạnh: “Nhưng bây giờ, nàng ta chết rồi! Bị ta đánh đánh giết giết! Những gì ngươi nợ nàng ta có lẽ cả đời này cũng không trả được!”
Một người hắn yêu sâu đậm, và người đó cũng yêu hắn đậm sâu, vì hắn mà sẵn sàng hy sinh bản thân mình... Nam Cung Lưu Vân, hôm nay ta gieo trong lòng ngươi một mối sầu để sau này mối sầu đó cắm rễ nảy mầm trong ngươi! Trong ánh mắt Lý Ngạo Thiên ẩn chức sự điên cuồng ác độc. 
Nam Cung Lưu Vân nghe tin cả người lập tức cứng lại.
Lạc nha đầu ngươi...ngươi...không thể nào!
“Ngươi nói láo! Còn nói láo nữa có tin bổn vương sẽ giết chết ngươi! Sẽ giết chết ngươi!” 
Nam Cung Lưu Vân hoàn toàn mất đi lí trí, lực đạo rất lớn, chỉ nghe thấy cạch một tiếng, xương cổ Lý Ngạo Thiên liền gãy một đốt.
“Nói! Nàng ấy rốt cuộc là ở chỗ nào!”
Ly Ngạo Thiên vẫn cứng đầu không nói lời nào, Nam Cung Lưu Vân tức giận nhưng cũng không thể làm gì được hơn chỉ đành quăng hắn xuống đất. 
Lý Ngạo Thiên nhếch miệng cười lạnh lùng, chỉ nhìn thấy hắn dùng chút sức lực cuối cùng kéo Đoản Long Thạch.
Đoản Long Thạch buông xuống, thuật hồi thiên, sau khi đã vào không thể quay lại được nữa.
Con ngươi của Nam Cung Lưu Vân đột nhiên co lại. 
Lẽ nào Lạc Lạc ở trong động Hỏa Diệm?
Kẻ ngu dốt cũng có thể đưa ra lời khuyên của một người khôn ngoan, Ly Ngạo Thiên trước lúc chết cũng coi như thông minh một lần.
Trước mặt Nam Cung Lưu Vân hắn đã bày ra một âm mưu, ép Nam Cung Lưu Vân phải đưa ra lựa chọn. 
Đoản Long Thạch một khi rơi xuống sẽ không thể hồi phục lại được, sau khi vào trở vào trong sẽ không trở ra.
Nhưng Tô Lạc rốt cuộc có ở trong đó hay không, còn sống hay đã chết, hắn cũng không thể biết được.
Hắn bỏ lại hai câu hỏi khó này cho Nam Cung Lưu Vân. 
Nếu như hắn chọn không động,  có thể cả đời này sẽ không nhìn thấy Tô Lạc, hoặc là tro cốt của nàng ấy.
Hoặc là hắn chọn xông vào, thì hắn cả đời này cũng  không có thể ra được, sẽ bị thiêu cháy trong đó.
Tốc độ rơi xuống của Đoản Long Thạch rất nhanh, dường như chỉ trong chớp mắt... 
Nam Cung Lưu Vân phi thân qua, tốc độ nhanh như chớp, nhanh nhẹn và mạnh mẽ, dường như khiến cả đất trời rung chuyển.
Hắn tức giận đạp mạnh vào yết hầu của Lý Ngạo Thiên, lấy điểm tựa phóng nhanh vào trong động Hỏa Diệm.
Đoản Long Thạch đã sắp xuống đến mức thấp nhất. 
Chỉ nhìn thấy Nam Cung Lưu Vân đứng thăng bằng trên mặt đất, trượt đi như một quả bóng bowling
Đúng vào lúc hắn trượt vào trong...
“Ầm!” Đoản Long Thạch rơi đập mạnh xuống đất, phát ra một âm thanh đổ vỡ rất lớn, khiến mặt đất bay lên vô số cát bụi. 
Nam Cung Lưu Vân mạo hiểm tránh được,
Lại nói về Tô Lạc.
Trước đó đã trúng một chưởng của Lý Ngạo Thiên, cơ thể vốn dĩ đã bị trọng thương của Tô Lạc không thể chịu đựng thêm được nữa, sau khi vào trong động liền ngất đi. 
Tiểu Thần Long lao nhanh như tên tới.
Nhìn thấy Tô Lạc hôn mê bất tỉnh ngã trên mặt đất, nó lo lắng không biết làm gì, chỉ nhanh chóng đi tới dụi dụi vào người tiểu chủ nhân của nó.
Tiểu chủ nhân thường ngày chơi đùa với nó, nhưng lần này lại nằm bất động trên mặt đất, như không thể tỉnh lại được nữa. 
Mắt nhìn thấy sắc mặt của tiểu chủ nhân đỏ rực lên, toàn thân nóng như phát hỏa, thấy tình cảnh như vậy trong lòng Tiểu Thần Long cũng lo lắng không nguôi.
Khóe mắt nó lấp lánh hai hàng nước mắt, con ngươi dần đỏ lên, rồi nó không ngừng di chuyển xung quanh Tô Lạc, cái đuôi nhỏ của nó không ngừng vẫy lên vẫy xuống.
Rất nhanh sau đó, nó không chút do dự lau đi hai hàng nước mắt, rồi từ trong miệng phun ra luồng sương trăng trắng, bao phủ lên người Tô Lạc. 
Luông sương trắng đó có cả khí lạnh, không phải là thứ gì mà lại là lớp sương mù.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.