Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 485: Rời khỏi hỏa vực (2)




“Nhưng mà, một nơi tu luyện thiên nhiên như hang động lửa này quả thật khó tìm, nếu ngươi và ta đều là thuộc tính hỏa, tu luyện ở nơi này chắc chắn tuyệt đối có thể đạt được nhiều thành tụ.”
Tô Lạc nghiêm túc nhìn hắn, “Ngươi không cần lo lắng cho ta, ta đã có cục đá này, xung quanh dù có nóng như thế nào cũng không thể ảnh hưởng đến ta được.”
Nam Cung Lưu Vân thừa nhận những lời nói của Tô Lạc đều có đạo lý, dù là vậy hắn vẫn không quá tán đồng: “Đợi khi tìm được đường ra, chúng ta lập tức rời đi.” . Kiếm Hiệp Hay
“Được.” Tô Lạc cười gật đầu.
Đoạn long thạch đã bị hạ xuống, muốn rời đi là rất khó.
Vì thế, hai người đành tĩnh tâm ở trong hang động lửa này tu luyện. 
Tô Lạc đào bới tìm kiếm từ trong không gian, móc ra một quyển bí kíp hệ hỏa, ngay lúc vừa thấy, nàng đã liền quyết định lấy quyển này ngay tức khắc, “Tung hoành biển lửa”.
“Tung hoành biển lửa”? Nam Cung Lưu Vân sắc mặt cổ quái mà nhìn Tô Lạc, lẩm bẩm nói: “Vận khí của ngươi thật ra không tồi, Dao Trì cung cũng có quyển “Tung hoành biển lửa” này, có được bảo bối liền giấu đi, người đời khó lòng được xem.”
“Phụt!” Tô Lạc lập tức liền cười: “Xem ra ta cùng Lý gia thật đúng là có duyên, ngay cả võ công bí kíp đều cùng một quyển. Lý gia có người tu luyện sao?” 
Nam Cung Lưu Vân tóc đen rũ xuống, mang theo một cảm giác thanh nhã, gương mặt góc cạnh làm cho người khác càng nhìn càng thấy mê người, chỉ thấy hắn gật gật đầu: “Nhân vật cường thịnh đời thứ ba của Lý gia Lý Thịnh Thiên tu luyện, trước đây đã đạt linh lực cấp bảy, hiện tại không biết như thế nào.”
“Lý Thịnh Thiên sao?” Tô Lạc tỏ vẻ chưa nghe qua tên này.
Nam Cung Lưu Vân tròng mắt xinh đẹp giống như mã não tối tăm, chậm rãi nói: “Lý Ngạo Thiên ngạo khí cao, nhưng so với Lý Thịnh Thiên, quả thật khiêm tốn hơn rất nhiều.” 
“Nói như thế tới, Lý Thịnh Thiên hẳn là không được nhiều người ưa thích?”
“Hiển nhiên.” Nam Cung Lưu Vân nhẹ nhàng nói, thanh âm không mặn không nhạt, đôi mắt hẹp dài nhìn về phía Tô Lạc, đương nhiên gật đầu: “Hơn ba mươi tuổi luyện đã luyện đến linh lực cấp bảy, thiên phú xem như khá tốt.”
Nam Cung Lưu Vân miễn cưỡng đánh giá khẳng định. 
Tô Lạc le lưỡi: “Tiêu chuẩn của ngươi quá khắc nghiệt, Lý Thịnh Thiên như vậy, ở trên đại lục đã xem như thiên phú trác tuyệt, muốn tìm được kẻ khác giống như hắn cũng không phải dễ dàng, từng đó tuổi mà đã đạt đến linh lực cấp tám?”
Nam Cung Lưu Vân vuốt cằm Tô Lạc, miệng cười vui vẻ, mặt mày hớn hở: “Nha đầu, Bổn vương ở trong lòng ngươi ghê gớm như vậy?”
Tên tự luyến kia, đề cao hắn, hắn liền như ánh mặt trời tự động sáng lạn. 
Tô Lạc xoa bóp mặt hắn, tươi cười sáng lạn: “Đúng vậy đúng vậy, ngươi là ghê gớm nhất. Mau đi tìm đường ra, bằng không người ghê gớm như ngươi sẽ vĩnh viễn bị nhốt lại trong hang động lửa, không thể nào ra khỏi đây mà gây họa cho người khác nữa.”
“Những kẻ đó là gì mà Bổn vương phải để tâm đi gây họa? Bổn vương chỉ gây họa ngươi.” Nam Cung Lưu Vân vừa nói vừa vuốt gò má nàng một cái.
Tô Lạc tức giận mà đá hắn một chân: “Nhanh lên, nhanh lên, đừng dong dài.” 
Nam Cung Lưu Vân bị Tô Lạc đá, chỉ có thể u u oán oán đứng lên, ngoan ngoãn mà đi tìm đường ra.
Đi được hai bước, hắn còn lưu luyến mà quay đầu lại, lên án mà nhìn Tô Lạc.
Tô Lạc giống như nữ vương không kiên nhẫn mà phất tay: “Đi nhanh về nhanh.” 
“Đã biết.” Nam Cung Lưu Vân tức giận mà đáp lại.
Chờ trở lại trong phủ, nhất định phải cười Lạc nha đầu này về, lúc đó muốn ôm thế nào thì ôm, muốn hôn thế nào thì hôn.
Đến lúc đó nàng đừng hòng thoát. 
Nam Cung Lưu Vân oán niệm  bay đi.
Tô Lạc nhìn bóng dáng hắn rời đi, liền an tĩnh lại bắt đầu tu luyện quyển bí kíp “Tung hoành biển lửa”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.