Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 488: Rời khỏi hỏa vực (5)




Nói xong, Nam Cung Lưu Vân liền để nàng ở lại, rồi lại dọc theo dấu chân hôm qua tìm kiếm đường ra.
Đã hơn mười ngày, hắn chưa từng từ bỏ ý định tìm đường thoát ra. Bởi vì hắn cần phải đưa được Tô Lạc ra ngoài, hắn không đành lòng nhìn Tô Lạc cùng hắn chịu khổ trong hang động lửa này.
Hang động lửa to như vậy cũng đã bị hắn thảm thiết tìm kiếm hơn phân nửa khu vực, chỉ còn lại phía đông nam là chưa từng đặt chân tới, hiện tại hắn đang toàn lực tìm kiếm trong phạm vi này. 
Tô Lạc lại vẫn như cũ đặt toàn bộ sự chú ý lên khối đá quỷ dị kia.
Làm người cảm thấy ngạc nhiên chính là, nhiệt độ xung quanh quả thực có giảm xuống, thế cho nên nếu nàng không cầm cục đá có thể kiên trì được một nén nhang.
Bên trong cục đá rốt cuộc là cái gì? Quả thực là kỳ quái cực kỳ. Tô Lạc cầm nó lên nhìn qua nhìn lại, nàng cảm thấy bên trong tồn tại thứ gì đó rất thần kỳ, chờ đợi nàng thăm dò phát hiện. 
Lúc Tô Lạc truyền linh lực vào, ngoài cảm giác nhiệt độ bên trong cực nóng đến phỏng tay, còn lại đều không thấy có gì khác biệt. Lúc trước tảng đá này còn thét đến chói tai, xém chất dụ Lý Ngạo Thiên chạy đến đuổi giết, nhưng hiện tại giống như đang ngủ say, một chút phản ứng cũng không có.
Có thể đúng như lời Nam Cung nói thật, nàng quả thật may mắn đến không thể tin được.
Bởi vì cục đá này đã bị nàng lấy máu nhận chủ, nó hấp thu ngọn lửa càng nhiều,  về sau trợ giúp nàng tu luyện thuộc tính hỏa càng nhiều. 
Lúc này, Tô Lạc thật hận là nó không thể hút toàn bộ khói lửa trong hang động lửa đi.
Đối với Tô Lạc mà nói, hang động lửa này quả là nơi tu luyện vô cùng tuyệt vời, không nơi nào có thể tự nhiên có một hang động lửa có thể so sánh được với nơi này.
Đã có nơi tu luyện tốt như vậy, Tô Lạc tự nhiên sẽ không lãng phí, cho nên mấy ngày nay nàng vẫn luôn nỗ lực tu luyện. 
Toàn bộ thời gian không tính chuyện ăn chuyện ngủ thì chỉ có tu luyện, tu luyện cả trong không gian lẫn ngoài không gian.
Lại thêm mười ngày trôi qua, Tô Lạc từ mới lên cấp bốn đã chuyển lên cấp bốn giai đoạn giữa! Tô Lạc cứ tu luyện như vậy, dù là ở nơi nào cũng làm người ta kinh ngạc cảm thán.
Cùng lúc đó, lửa trong hang động thật sự bị cục đá quỷ dị kia hấp thụ hơn phân nửa, nhiệt độ hoàn toàn giảm xuống, hiện tại dù Tô Lạc không cầm cục đá trên tay thì vẫn có thể bình yên vô sự  tu luyện. 
Mới chỉ thời gian ngắn ngủi như vậy mà đã tăng lên vô cùng nhanh! Tô Lạc tu luyện không ngừng nghỉ, ngay cả Nam Cung Lưu vân cũng không còn gì để nói.
“Tu luyện như vậy, sẽ không gặp vấn đề gì mà phải không?” Tô Lạc nhìn song chưởng của chính mình, khóe miệng hơi hơi run rẩy.
Theo nàng biết, có rất nhiều người có thiên phú, từ lúc đầu cấp bốn cho đến giai đoạn trung kỳ, chuyện đạt được trong một hai năm là tuyệt đối không có khả năng, vậy mà nàng chỉ mới có mười ngày… Mười ngày! Chuyện này quả thực là… Nàng quả thực không biết nên hình dung ra sao. 
Nam Cung Lưu Vân tinh tế kiểm tra toàn bộ người nàng, cuối cùng mới nhẹ nhàng thở ra, xoa xoa đầu nàng: “Vậy mà cơ thể thật sự không có bị tổn hại, thực lực tăng lên cũng xem như vững vàng, xem ra chắc không có gì vấn đề.”
“Vậy thật tốt quá.” Tô Lạc đôi tay khoanh lại, tỏ vẻ bất đắc dĩ. Có đôi khi thực lực tăng lên quá nhanh, cũng là một loại gánh nặng.
Bỗng nhiên, Tô Lạc trên mặt trở nên ưu sầu, nàng thở dài: “Tính đi tính lại, ba ngày nữa sẽ là ước định trận đấu sinh tử, nhưng ta lại không ra được.” 
Tô Lạc thật phiền não.
Nàng không phải là người có thể chấp nhận lùi bước.
Chiến thư đã tiếp nhận, nếu nàng không tham dự… Sau này mặt mũi biết để đâu đây? 
Huống chi hiện tại thực lực nàng tăng nhanh, đang là thời điểm muốn thi thố tài năng nhất, lại bị nhốt như thế này, quả thực làm nàng cảm thấy vô cùng bức bối.
Nam Cung Lưu Vân khóe miệng lại cong lên, cười đến có chút thần bí, hắn dắt Tô Lạc tay nói: “Nào đi cùng bồn vương”
“Đi nơi nào?” Tô Lạc tò mò hỏi. 
Nam Cung Lưu Vân lại cười đến cao thâm khó đoán, chỉ thừa nước đục thả câu: “Tới rồi ngươi sẽ biết.”
Hang động lửa rất lớn, bốn phía đều là ngọn lửa màu hoàng kim, tầm nhìn rất thấp.
Tô Lạc một bàn tay bị Nam Cung Lưu Vân nắm, một cái tay khác nắm cục đá, dọc theo đường đi quanh co khúc khuỷu đi về phía trước. 
Không biết đi rồi bao lâu, bỗng nhiên, phía trước xuất hiện một cái thạch thất nho nhỏ.
Nam Cung Lưu Vân đẩy cửa đá dày nặng ra một cách quen thuộc, nắm tay Tô Lạc cùng nhau đi vào.
“Đây…” nhìn đồ vật trước mắt, Tô Lạc không khỏi kinh hô một tiếng. 
Đây là một cái quan tài hoàng kim tạo hình kỳ lạ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.