Lúc Tô Lạc tỉnh lại lần nữa, nàng phát hiện mình đang nằm trong ngực Nam Cung Lưu Vân.
Mở mắt ra, đập vào mắt là trời xanh mây trắng, cỏ xanh rì, không khí tươi mát tự nhiên, có nhiệt độ nóng nực, Tô Lạc kinh sợ ngồi dậy.
“Bụp!” Nam Cung Lưu Vân cúi người lau mặt cho nàng, nàng bất ngờ đột nhiên ngồi dậy, hai cái đầu đúng lúc đụng nhau.
“Đau!” Che mặt mũi lại, chóp mũi và trán bị đụng, liền cảm thấy đau.
Nam Cung Lưu Vân buồn cười giúp nàng xoa trán, ánh mắt thâm sâu quyến rũ tà mị, dịu dàng hỏi: “Thế nào, còn đau không?”
Lúc hắn xoa, một luồng linh lực mát lạnh tiến vào, nãy Tô Lạc còn cảm thấy như bị phỏng bây giờ liền tan thành mây khói.
“Đỡ hơn nhiều rồi.” Tô Lạc vỗ đầu có chút choáng váng, hai mắt nhìn xung quanh: “Chúng ta ra từ đây sao?
Chỗ này nàng rất quen thuộc, lúc trước nàng bị Lý Ngạo Thiên đuổi một đường chạy đến động Hỏa Diễm, trên đường bị chưởng đánh hộc máu, làm sao nàng có thể quên con đường này?
Chẳng qua trong thời gian ngắn ngủi, cảnh còn người mất, Lý Ngạo Thiên đã chết, mà bọn họ còn sống chạy ra từ động Hỏa Diễm.
“Hôm nay là ngày mấy?” Tô Lạc không biết mình đã hôn mê bao lâu.
Nam Cung Lưu Vân hiểu ý của nàng, liền nói: “Đừng lo lắng, ước định trận đấu diễn ra, còn hai ngày nữa.”
Nói cách khác, nàng hôn mê một ngày một đêm?
Còn nhớ rõ lúc ấy Nam Cung Lưu Vân ở trên cái du thuyền xa hoa kia, mất một ngày một đêm từ bờ biển đến đảo Tử Kinh, sau đó nàng lại theo đuôi người ta, trôi một đêm mới đến trên đảo biệt lập.
Bây giờ bọn họ ngay cả bè gỗ đều không có, chỉ sợ đi không được.
“Nhất định phải đi tham gia?” Nam Cung Lưu Vân nghiêm túc nhìn Tô Lạc, mặt tuấn tú hào phóng, mắt đẹp thâm thúy như nước hồ.
Theo ý của hắn, trực tiếp để hắn phái người ra tay đem Tô Thanh dọn sạch là được rồi, hà tất phải phiền phức như vậy?
Tô Lạc chân mày nhướng lên, ánh mắt bình tĩnh nhìn hắn, ngữ khí nghiêm túc: “Đây là trận chiến đầu tiên của ta trước mặt mọi người, nhất định phải đến chiến trường.”
Nếu không có bại lộ sức mạnh thì tốt, còn nếu để lộ sức mạnh của nàng ra, lại không hào phóng thể hiện toàn bộ ra ngoài, tránh sao được những người đó đem nàng làm cỏ dại dẫm đạp dưới chân.
“Nếu ngươi cố chấp như vậy, bổn vương đương nhiên sẽ giúp ngươi hoàn thành tâm nguyện.” Nam Cung Lưu Vân nhìn nàng cười, tiện tay nhặt một khối Phù mộc, lôi kéo nàng ra hướng bờ biển.
Chỉ với khúc gỗ trôi này? Tô Lạc khó hiểu mà ngửa đầu nhìn Nam Cung Lưu Vân.
Lúc này dung nhan của hắn anh tuấn vô cùng, da trắng ngần, mũi cao thẳng, vẻ ngoài tựa như được thiên nhiên điêu khắc, góc cạnh rõ ràng, tuấn tú không gì sánh được, yêu mị khiến người khác không thể rời tầm mắt.
Nam Cung Lưu Vân dắt nàng đi, dáng người rắn rỏi, bước đi như bay, rất nhanh đã tới bờ biển.
Tiện tay ném khúc gỗ trôi dài nữa mét, rộng 1/4 mét ra biển rộng
“Chúng ta không làm bè gỗ?” Tô Lạc ngẫm nghĩ cảm thấy không chắc chắn.
“Tin tưởng bổn vương không?” Khóe mắt lông mày Nam Cung Lưu Vân đều mang theo ý cười, nghiêm túc nhìn Tô Lạc.
“Ta tin ngươi.” Đôi mắt Tô Lạc đen như nước sơn, lấp lánh phát ra ánh sáng.
“Vậy thì tin tưởng đến cùng, bổn vương sẽ chứng minh cho ngươi xem, ngươi đã lựa chọn chính xác thế nào.” Nam Cung Lưu Vân nắm chặt tay nàng, người bay lên, khúc gỗ trôi ở rất xa kia vọt tới.
Rất nhanh, hắn đã đem Tô Lạc đặt vững vàng trên khối Phù mộc đó.
“Đi thôi.” Nam Cung Lưu Vân cười lớn với nàng, nắm chặt tay nàng, hai người một trước một sau đứng trên khúc gỗ trôi.
Nam Cung Lưu Vân hạ lệnh một tiếng, khúc gỗ trôi kia chứa sức nặng của hai người, giống như trang bị động cơ cỡ lớn, bay nhanh về phía trước.