Mắt nhìn thấy những chiếc thuyền đó kết hợp vây kín xung quanh đánh đến.
Khóe miệng Nam Cung Lưu Vân kéo ra nụ cười đầy mỉa mai.
“Tiểu cô nương, mau lên thuyền, nếu không ngươi cũng phải chết.” Gã đàn ông trung niên đó lớn tiếng nói với Tô Lạc.
Đáy mắt Tô Lạc hiện lên ý cười nhàn nhạt: “Không cần.”
“Việc gì phải vì một nam nhân thúi mà tính mạng cũng không cần. Đao kiếm không có mắt, đến lúc đó nhỡ may là tiểu mỹ nhân bị thương thì không tốt rồi, nhanh lên đây đi, đại thúc sẽ yêu thương ngươi.” Gã đàn ông trung niên đó lộ ra hàm răng vàng úa, cười đến đáng khinh.
Tô Lạc nghe vậy, khóe miệng gợi lên nụ cười châm biếm: “Không cần hạ thủ lưu tình, dùng hết sức lực tiến lên đi.”
Bọn tép riu này sức mạnh quá yếu, nàng chỉ lo Nam Cung Lưu Vân đánh không đủ thỏa thuê.
“Nếu đã như vậy, đừng trách bọn ta không biết thương hoa tiếc ngọc! Các huynh đệ, giết tên nam nhân này, tất cả đều được ban thưởng hậu hĩnh!” Gã đàn ông trung niên thấy Tô Lạc rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, liền không cần phải thương hoa tiếc ngọc, lập tức hạ lệnh.
“Tuân mệnh!” Một đám người đông kín ở phía dưới lập tức tập kích đến vị trí của Nam Cung Lưu Vân.
Từng mũi tên sắc nhọn như tia chớp bay đi, phát ra âm thanh xé màng nhĩ.
Mũi tên nhiều mà nhanh, bắn tới từ góc độ nham hiểm, khiến người khác khó lòng phòng bị.
Ngày thường, bọn chúng đều dùng chiêu thức này hoành hoành ở Đông Hải mà không sợ ai, chiếm đoạt rất nhiều thuyền.
Lúc này trong lòng bọn họ đều tin tưởng, bởi vì đôi nam nữ trôi nổi trên biển kia, còn không phải đưa tay ra là đã bắt được sao?
Khóe miệng Nam Cung Lưu Vân kéo lên ý cười lạnh lùng.
Cũng không thấy hắn hành động gì, ngay cả ống tay áo cũng chưa đưa lên nửa phần, một đường Tinh thần lực mạnh mẽ bay ra, xung quanh hắn và Tô Lạc hình thành vòng bảo vệ trong suốt.
“Ầm ầm ầm!” Từng mũi tên kia bắn vào vòng bảo vệ trong suốt, cắm vào rất sâu, nhưng không thể chạm tới hai người.
Vòng bảo vệ trong suốt kia giống như thuyền cỏ của Gia Cát Khổng Minh, giống như dùng cách riêng biệt lấy mũi tên.
Tên đàn ông trung niên kia nhìn thấy cảnh tượng này, sắc mặt lập tức trở nên khó coi, nổi giận trực tiếp bạo phát!
Bang Đông Hải Giao Long từ trước đến nay hoành hành trên Đông Hải không kiêng sợ một ai, bây giờ lại bị người khác giáo huấn, nếu không tìm đường trở về được, sau này làm sao có thể ở Đông Hải mai phục?
“Các huynh đệ cố gắng lên, đối phương chỉ có hai người, chúng ta chỉ cần chửi rủa phỉ báng thì đã dìm chết hắn! Mọi người không cần nhụt chí, tiếp tục tấn công!” Mệnh lệnh uy nghi tiến công không chút do dự hạ xuống.
“Có độc.” Tô Lạc chỉ vào những mũi tên bị Nam Cung Lưu Vân ngưng kết xung quanh, đôi mắt lạnh băng, lạnh lùng lên tiếng.
Đằng trước mũi tên tỏa ra mùi thơm nhàn nhạt, nếu nói bị bắn trúng, hậu quả khó có thể tưởng tượng được.
Thân là sơ cấp luyện dược sư, loại độc tố chín đuôi bò cạp này Tô Lạc có thể nhận ra.
Nam Cung Lưu Vân cười nhạt, cũng không để ý, chỉ thấy ống tay áo hắn cuồn cuộn, phất mạnh mẽ về phía trước.
Động tác kia, giống như tùy ý phất vào bụi rậm.
Nhưng mà động tác tùy ý này của hắn, có thể đối với bọn hải tặc mà nói là động tác trí mạng.
Chỉ thấy những mũi tên lúc nãy bị Nam Cung Lưu Vân giữ ở trên vòng bảo vệ trong suốt, đột nhiên quay đầu lại, hung hăng bay về phía bọn hải tặc.
Những mũi tên này giống như có mắt, ai bắn tới, liền quay về người đó.
Bị Nam Cung Lưu Vân khống chế, những mũi tên đó giống như bão táp mưa sa kịch liệt rơi xuống thuyền, không cách nào chống đỡ.
“Xẹt xẹt xẹt!”
Trong không khí vang lên tiếng xé gió ào ào.
Lập tức, trên mặt toàn bộ đám hải tặc đều kinh sợ, từng người đều bị dọa kinh sợ, căn bản khó có thể tưởng tượng sự tình sẽ chuyển biến ngược lại như vậy.