Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 497: Trận chiến sinh tử (4)




Phía xa xuất hiện một điểm đen.
Gần đến, Tô Lạc phát hiện đó là một du thuyền, đang dùng tốc độ nhanh nhất hướng về phía bọn họ.
“Trời ạ, sao lại là du thuyền xa hoa của ngươi!” Tô Lạc nhận ra, đây là du thuyền xa hoa ngày đó chở bọn họ tới đảo Tử Kinh câu cá Tử Kinh. 
Tô Lạc nhìn Nam Cung Lưu Vân vô cùng kì diệu.
Hắn làm sao biết du thuyền xa hoa này ở gần đây?
Nàng cảm giác như không có việc gì có thể làm khó hắn, chỉ cần nàng đề ra, hắn phất tay là có thể làm được, đơn giản như trở bàn tay. 
Người nam nhân này còn bao nhiêu thủ đoạn bao nhiêu bản lĩnh chưa thể hiện đây? Còn bao nhiêu điều kỳ lạ chờ nàng khai quật đây?
Du thuyền xa hoa dừng trước mặt bọn họ, trên sàn tàu, Bắc Thần Ảnh nhanh chóng bay ra, kích động bổ nhào về phía Nam Cung Lưu Vân, kích động thiếu chút nữa nước mắt lưng tròng.
“Mấy ngày nay các người chạy đi đâu! Hại chúng ta lo lắng muốn chết! Du thuyền gần đây đều đang tìm kiếm các người!” Người Bắc Thần Ảnh còn chưa tới đã lớn tiếng oán giận. 
Nam Cung Lưu Vân ôm eo Tô Lạc, phi người nhảy lên du thuyền.
Hắn nhàn nhạt liếc Bắc Thần Ảnh một cái, ung dung thản nhiên ném một câu: “Uổng công lo lắng.”
Bắc Thần Ảnh cứng cổ, hừ lạnh hai tiếng: “Biết ngươi có chín cái mạng, chúng ta không lo lắng cho ngươi, chúng ta là lo cho chị dâu à! Ngươi không biết, ngày đó chúng ta rơi vào cơ quan, hiện trường cũng chỉ còn lại chị dâu và Lý Ngạo Thiên, lúc ấy chúng ta càng nghĩ càng sợ, hận không thể lập tức bay đến, chỉ hận không cách nào ra khỏi cơ quan kia.” 
Trong lòng Bắc Thần Ảnh vẫn còn sợ hãi, đưa tay vỗ ngực.
Bọn họ đều không phải kẻ ngốc, cho nên nhìn ra huynh đệ Lý Ngạo Thiên tràn đầy thù địch với Tô Lạc.
Mấy người bọn họ ở đây, Lý Ngạo Thiên ắt sẽ không dám làm như thế, nhưng thật không may là Tô Lạc một mình, sống chết khó biết được. 
Tô Lạc cười nhạt: “Ngươi xem, không phải ta đang nhảy nhót tung tăng sao? Không có việc gì.”
“Bọn ta đều biết chị dâu phúc đức lớn lao, trời giúp người hiền.” Bắc Thần Ảnh cười ngốc nghếch sờ đầu: “Đúng rồi, người nhà họ Lý đang tìm Lý Ngạo Thiên, chị dâu có nhìn thấy không?”
Lý Ngạo Thiên? 
Bi kịch của nam nhân này vĩnh viễn lưu lại trên đảo hoang, ngay cả hài cốt đã bị hang Hỏa Diễm nuốt sạch hầu như không còn, một chút dấu vết cũng không có.
Sắc mặt Tô Lạc bình tĩnh không gợn sóng, chuyển mắt nhìn Nam Cung Lưu Vân.
Nam Cung Lưu Vân nhàn nhạt liếc Bắc Thần Ảnh một cái, thản nhiên nói: “Có người phúc đức lớn lao, thì cũng có người xui xẻo tột bậc, có khi bị chôn vùi dưới đáy biển, ai biết được?”
Bắc Thần Ảnh lập tức im lặng.
Dám nói Lý Ngạo Thiên như vậy, chỉ sợ có một mình Nam Cung Lưu Vân. Người khác nếu dám nói như vậy, người nhà họ Lý chắc chắn bay vào tay đấm chân đạp.
Tô Lạc xòe tay ra, bất đắc dĩ nhún vai: “Lúc ấy điện Tử Ngư biến mất rất nhanh, mọi người ai cũng chạy trốn, đều lo cho bản thân mình, ai có thời gian mà lo lắng cho người khác?”
Bắc Thần Ảnh bị Nam Cung Lưu Vân và Tô Lạc nói dối không chớp mắt, lập tức cảm thấy lời nói của bọn họ hoàn toàn chính xác, đồng ý gật đầu nói: “Đúng à, sinh mệnh của mình phải tự lo lấy, Lý Ngạo Thiên sống hay chết không liên quan đến chúng ta.” 
Nam Cung Lưu Vân giống như đang dạy bảo trẻ nhỏ gật đầu: “Việc này ngươi không cần quản nhiều.”
Bắc Thần Ảnh cười khổ: “Ta cũng không muốn quản nhiều, chỉ là Lý Ngạo Thiên mất tích, lần này nhà họ Lý phái Lý Nghiêu Tường tìm kiếm, ngươi không phải không biết tính tình người này?”
Lý Nghiêu Tường, trong thế hệ thứ hai nhà họ Lý chỉ sau phụ thân Lý Ngạo Thiên, sức mạnh cấp tám, là người kiêu ngạo, lòng dạ hẹp hòi, chỉ vì mình. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.