Mắt Tô Lạc hơi híp lại, trong lòng hơi lay động, nhưng trên mặt không hề biến sắc.
Ngày hôm đó, khi Thái Tử giễu cợt nàng đã lỡ miệng, nói rằng sư môn của Tô Thanh để nàng giành được chiến thắng trong trận chiến này, đã đem các loại kỳ trân dị bảo ban cho nàng, để nàng thăng lên cấp năm.
Giờ xem ra, Thái tử điện hạ không hề nói dối.
Tô Thanh bất luận là về tu vi hay kinh nghiệm chiến đấu đều nhiều hơn nàng, chỉ cần một chút sơ sẩy, nàng không chết cũng bị thương.
Sắc mặt Tô Lạc có chút cứng lại, lãnh đạm nhìn chằm chằm vào Tô Thanh.
Tô Thanh lúc bắt đầu đã bị Tô Lạc chọc giận khiến cho thẹn quá hóa giận, suýt chút nữa thì nổ tung. Nhưng khi bước vào trận chiến sinh tử, cơn giận dữ của nàng lại biến mất không còn tung tích, thay vào đó là âm sát tàn nhẫn.
Trong lòng Tô Lạc âm thầm thương tiếc.
Vừa rồi nàng cố ý chọc giận Tô Thanh, chủ yếu là để khí huyết nàng dâng trào, tâm thần không yên, nhưng không ngờ Tô Thanh nhanh như vậy đã bình tĩnh trở lại.
Xem ra, Tô Thanh có được địa vị và danh vọng như hiện tại, không phải chỉ dựa vào sự tung hô của người đời, mà là một nhân tài thực sự.
“U Minh Trảm!” Một lưỡi kiếm sắc bén lạnh lẽo lao tới cổ họng Tô Lạc.
Một nhát này nhìn thì có vẻ bình thường không có gì kì lạ, nhưng chỉ có Tô Lạc biết, trong đó ẩn chứa sự sắc bén nguy hiểm như thế nào.
“Ầm!” Tô Lạc sử dụng Đại Hư Không Thủ Ấn, mạnh mẽ hướng về thanh kiếm sắc này, phát ra âm thanh sắc bén chói tai.
Tô Lạc lui về phía sau một bước, thoát ra khỏi áp lực đến từ sự va chạm.
Trong lòng Tô Lạc hơi run sợ.
Thực lực cấp năm quả nhiên không phải là thứ mà một người đang ở giai đoạn giữa của cấp bốn là nàng có thể sánh được, mới chỉ là mức độ áp lực từ lực lượng, cũng đã mạnh hơn nàng không chỉ gấp đôi.
Hơn nữa thanh kiếm đó của Tô Thanh, rõ ràng không phải kiếm thông thường.
Lúc va chạm, nàng có thể cảm giác được rõ ràng một dòng hàn băng xuyên thấu qua lưng.
Về mặt linh lực, Tô Lạc biết mình không thể liều mạng với Tô Thanh.
Tu luyện Linh Vũ Bộ giúp nàng giỏi về tốc độ, kinh nghiệm từ kiếp trước giúp nàng giỏi về ám sát, cho nên...nàng không thể liều mạng với Tô Thanh, chỉ có thể dùng trí.
Nghĩ đến đây, trong mắt Tô Lạc lóe lên một vệt sáng, sau đó nàng xoay người bỏ chạy.
Phía dưới chân nàng giẫm tạo lên Linh Vũ Bộ kì diệu, góc váy tung bay, tốc độ nhanh đến nỗi chỉ để lại một nét tàn ảnh, trong nháy mắt liền không thấy tăm hơi đâu.
Tô Thanh trong lòng giận dữ!
“Muốn chạy? Ngươi tưởng rằng hôm nay có thể chạy sao? Hừ!” Tô Thanh khinh thường hừ mạnh một tiếng!
Nàng không ngừng theo sát phía sau Tô Lạc, khí thế hung hăng, sát khí đằng đằng.
U Minh Kiếm trong tay Tô Thanh đột nhiên đâm về phía sau lưng Tô Lạc.
Thế nhưng, Tô Lạc lại giống như một con cá chạch trơn bóng trượt khỏi tay nàng, vào giây phút quan trọng nhất lại trượt đi mất.
Một lần hai lần thì cũng thôi đi, nhưng mỗi lần như vậy, lại thành nhiều lần như vậy, khiến cho Tô Thanh không dễ dàng gì mới khống chế được sự bình tĩnh lại bị bùng nổ lần nữa.
Hai cô nương trong sân, một người trốn một người đuổi. Người trốn chạy thì nguy hiểm liên tiếp, người đuổi theo thì vô cùng tức giận.
Tốc độ của bọn họ rất nhanh, từng vệt tàn ảnh vụt qua, đã không thấy bóng dáng đâu.
Quần chúng dưới đài nín thở tập trung tinh thần, hồi hộp nhìn chằm chằm lên đài tranh đấu, chuyên tâm dồn hết sự chú ý lên đó, chỉ sợ sẽ bỏ lỡ khoảnh khắc đặc sắt nhất.
Trận chiến ngày hôm nay, thật sự vừa đặc sắc vừa kích thích, hơn nữa là tỷ muội trong một phủ, lại thêm mấy phần thú vị, cho nên mọi người đều theo dõi một cách kích động.
Đương nhiên, cũng có rất nhiều người tỏ vẻ bất mãn với biểu hiện của Tô Lạc.
“Mặc dù Tô Lạc chạy nhanh, chạy cũng rất đẹp, nhưng cứ chạy như vậy cũng không phải là cách.”
“Còn tưởng Tô Lạc đã dám chấp nhận trận chiến sinh tử này, thì ắt phải có con át chủ bài gì giỏi lắm chứ, hóa ra chỉ biết chạy trối chết.”
“Chỉ chạy thoát thân mà không phản kích, sớm muộn gì cũng thua, không cần hồi hộp theo dõi nữa...”
“Vốn dĩ không có gì phải hồi hộp cả. Tô Thanh thiên phú tuyệt hảo lại còn có xuất sư danh môn, trận đấu này đã định trước là thắng rồi, không hề hồi hộp chút nào.”