Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 505: Khế ước sinh tử (4)




Quần chúng phía dưới bàn tán xôn xao. Nhưng mỗi câu đều nhận định Tô Thanh sẽ là người chiến thắng, ngoại trừ Nam Cung Lưu Vân, hầu như không có một ai coi trọng Tô Lạc. Tình hình hiện tại đã nghiêng về một phía, nghiêng về phía Tô Thanh.
Tô Lạc nghe thấy tiếng bàn tàn dưới đài tranh đấu, khóe miệng hiện lên một nụ cười nhạt, nhưng nàng không hề bị ảnh hưởng bởi những âm thanh này.
Ngược lại là Tô Thanh, sau khi nghe những âm thanh này, trong lòng dấy lên một luồng khí thế kiêu ngạo. 
Dù cho Tấn Vương điên hạ có coi trọng Tô Lạc, vậy thì đã làm sao? Luận về thiên tư hay luận về sức mạnh, Tô Lạc có thể sánh được với nàng sao? Toàn bộ quần chúng phía dưới đều xem trọng nàng.
Ánh mắt Tô Thanh như có như không hướng về phía Tấn Vương điện hạ, nàng muốn biết, có phải hắn bây giờ đã hối hận vì lựa chọn Tô Lạc rồi không?
Đúng lúc nàng nhìn về phía Tấn Vương điện hạ, hắn đột nhiên nhoẻn miệng cười với nàng, nụ cười tà mị gian ác, mê hoặc chúng sinh, quả thật làm cho người ta thần hồn điên đảo. 
Động tác của Tô Thanh nhất thời cứng lại.
Bởi vì phải chọc tức Tô Thanh, cho nên Tô Lạc vẫn luôn để ý tới tinh thần lực của nàng, nhìn thấy nàng đã bị nụ cười của Nam Cung Lưu Vân làm cho mất hồn.
Khóe miệng Tô Lạc đột nhiên nhếch lên một ý cười! 
Sơ hở! Cuối cùng đã tìm thấy sơ hở của Tô Thanh rồi! Chiêu sử dụng mỹ nam kế này của Tấn Vương điện hạ thật hay, thật tuyệt diệu!
Cao thủ so chiêu, thay đổi trong nháy mắt.
Tô Thanh lại dám phân tâm trong lúc này, ngươi thật đúng là kiêu ngạo quá! 
Sự việc diễn ra rất nhanh, chỉ thấy trên đỉnh đầu Tô Thanh xuất hiện một dấu Chưởng Ấn đen ngòm.
“Bịch!” Đại Hư Không Thủ Ấn to đùng không chút lưu tình mà đập xuống trán Tô Thanh.
Tô Thanh không hổ là cao thủ cấp năm. 
Vào lúc Đại Hư Không Thủ Ấn nện xuống, nàng đã phục hồi lại tinh thần, chỉ là trong lòng nàng hoang mang lúng túng, theo bản năng liền tránh sang bên phải.
Song, Tô Lạc đã sớm hiểu rõ thói quen chiến đấu của nàng, sao lại dễ dàng để nàng tránh được như vậy?
“Hỏa Chi Tuyền!” Tô Lạc quát lớn một tiếng, đúng lúc Tô Thanh lăn xuống, mặt đất liền biến thành một biển lửa lớn đang bùng cháy, sóng lửa cuồn cuộn. 
“A!” Tô Thanh nhất thời sụp đổ, bị Tô Lạc ép cho không biết chạy đằng nào, cơ thể rơi xuống biển lửa, đau đớn đến nỗi ứa nước mắt, nàng thét lên chói tai.
Tô Lạc lấy lửa này từ Hỏa Diễm Động, nóng hơn rất nhiều so với ngọn lửa thông thường.
Cho nên, chỉ trong nháy mắt, tóc Tô Thanh đã bị dính lửa, hỏa thế dữ dội, khiến nàng trở tay không kịp! 
Tô Thanh ngày thường tu luyện nhiều, nhưng luận về kinh nghiệm chiến đấu thật sự thì lại không nhiều, cho nên nhất thời bị Tô Lạc dồn ép khiến cho chân tay luống cuống, làm mất đi vẻ lạnh lùng cao ngạo vốn có.
“Băng Phong Thuật!” Khó khăn lắm nàng mới xoay người lại được, hét lớn một tiếng, một đạo Băng Phong Thuật đập vào nàng.
Tô Thanh là nguyên tố băng hệ. 
Cho nên, nàng theo bản năng đã đóng băng phần đầu của mình.
Quả nhiên, phần tóc bị bén lửa đang phát ra tiếng xèo xèo trong nháy mắt đã bị dập tắt.
Thế nhưng, không đợi Tô Thanh quay người lại, một bóng đen nhẹ nhàng không một tiếng động đã xuất hiện ở phía sau người nàng, một con dao găm sắc lạnh kề lên cổ nàng. 
Tô Thanh đóng băng luôn cả phần miệng, nhưng phần cổ thì bị lộ ra ngoài, cho nên Tô Lạc mới có cơ hội.
“A!” Một tiếng kêu thảm thiết vang lên. Cổ họng Tô Thanh bị cắt tạo thành một đường máu đỏ tươi, một tia máu đỏ xẹt qua trong không khí.
Thế nhưng,Tô Lại lại dường nhưng không hài lòng với biểu hiện của bản thân, nàng có chút tiếc nuối nhanh chóng rút đi. 
Mặc dù nàng nhanh tay, nhưng phản ứng của Tô Thanh cũng không chậm. Vào giây phút sau cùng, một lớp băng nhọn mọc dựng đứng lên, con dao găm của nàng chỉ cắt được thành một vết máu trên cổ họng chứ không tiến được sâu vào được lớp thịt bên trong.
Không thể giải quyết được Tô Thanh, tiếp theo, sẽ phải tiếp nhận sự trả thù đầy phẫn nộ và điên cuồng rồi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.