Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 507: Khế ước sinh tử (6)




Không nghi ngờ gì, tất cả Băng Nhẫn đều bị Tô Lạc ngăn cản lại.
Thu lại màng bảo vệ, Tô Lạc lạnh nhạt liếc nhìn Tô Thanh: “Còn tưởng rằng sự công kích của ngươi rất mạnh mẽ, xem ra, ngươi cũng chỉ đến thế.”
Bị Tô Lạc coi thường, Tô Thanh cực kì tức giận, trên mặt hiện lên một nụ cười nhạt dữ tợn: “Vừa rồi mới chỉ là món khai vị. Giờ mới là món chính!” 
Vừa mới nói xong, chỉ nhìn thấy tay nàng tỏa ra linh lực, trong tay kết ra một Chưởng Ấn phức tạp, sau đó, vô số Chưởng Ấn tiến về phía Tô Lạc!
Vô số Quyền Ảnh xen lẫn Băng Phách Hàn Khí tiến đến màng bảo vệ của Tô Lạc.
Nhiều Quyền Ảnh như vậy, Tô Lạc cảm thấy sợ hãi. 
Giống như một con rắn độc ẩn núp trong đám người, lúc nào cũng có thể nhào tới cho nàng một phát trí mạng.
Tô Lạc nhanh chóng hiểu ra, những dấu Quyền Ảnh này đa phần là hư chiêu, trong đó chỉ có một vài cái là sát chiêu!
Nếu như là sát chiêu lợi hại nhất của Tô Thanh, nếu như bản thân không đề phòng được, hôm nay, chờ đợi nàng chắc chắn là sự thất bại thảm hại. 
Tô Lạc hít một hơi thật sâu, tập trung tất cả tinh thần lực, đôi mắt trong veo như nước nhìn chằm chằm vào Quyền Ảnh đang nhanh chóng lao tới.
Bốn phía rất yên tĩnh. Yên lặng đến nỗi dường như trong thiên địa chỉ còn lại mỗi mình nàng.
Cuối cùng, Tô Lạc chậm rãi nhắm hai mắt lại. 
Vào giây phút quan trọng này, nàng lại nhắm mắt lại? Đó chẳng phải là tự tìm cái chết hay sao?
Tất cả mọi người dưới đài đều nhìn chằm chằm vào Tô Lạc, tất cả đều cho rằng nàng bị điên rồi.
Tấn Vương điện hạ ngồi ở vị trí tôn quý nhất nơi trung tâm nhất của hàng đầu tiên, hai tay hơi nắm chặt lại, mắt sáng như đuốc, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Tô Lạc. 
Hắn biết, nếu như vào lúc này, Tô Lạc hiểu ra, thì tinh thần lực của nàng sẽ đột nhiên tăng mạnh. Nếu như không thức tỉnh, thì chờ đợi nàng là sẽ sự tổn thương vô tận.
Trong đầu Nam Cung Lưu Vân hiện lên hình ảnh má lúm đồng tiên như hoa của Tô Lạc trước đây, nàng nhìn hắn, nghiêm túc mà ngưng trọng hỏi: “Ngươi tin ta chứ?
Ngươi tin ta chứ? 
Bàn tay của Nam Cung Lưu Vân nắm chặt thành quyền, đang do dự, đột nhiên từ trên người Tô Lạc truyền ra một luồng sóng tinh thần lực.
Nam Cung Lưu Vân cười hài lòng, điều chỉnh lại dáng người để bản thân ngồi thoải mái hơn chút, ánh mắt sắc bén, không hề chớp mà nhìn lên trên đài tranh đấu.
Lúc này, nụ cười trên khuôn mặt Tô Lạc đã nở rộ, giống như một nữ thần chiến thắng, miệt thị con kiến hôi trước mắt nàng, 
Tô Lạc! Ngươi phải chết! Cuối cùng người phải chết! Trên thế giới này không có ngươi, sẽ tươi đẹp biết bao. Tô Thanh đã có thể tưởng tượng ra cuộc sống hạnh phúc sau này của mình.
Thế nhưng!
Rất nhanh, nụ cười nơi khóe miệng của nàng lại trở nên cứng đờ. 
Vào chính giây phút mà Quyền Ảnh gần như đã chạm tới trán của Tô Lạc, hai mắt đang nhắm của Tô Lạc đột nhiên mở to ra!
Đôi mắt sâu như nước lúc này sáng rực tinh quang, giống như đại dương mênh mông, sâu sắc như mực, sâu xa khó hiểu, lại như bảo kiếm rút ra khỏi vỏ, bộc lộ tài năng!
Chỉ thấy khóe miệng Tô Lạc chợt nhếch lên một nụ cười nhạt. 
“Chiêu giết người, quả nhiên ẩn núp rất sâu.” Tô Lạc hừ lạnh một tiếng.
Ai cũng khờ ngờ được, Tô Lạc lúc này lại không quan tâm tới những Quyền Ảnh đang ùn ùn kéo đến phía nàng, nàng rút con dao găm ra, hung hăng đâm vào sát chiêu đang xen lẫn trong Quyền Ảnh giả!
Nàng có thể ở trước vô số hư chiêu, tìm thấy chuẩn xác không hề sai sát chiêu duy nhất đó. Năng lực phân biệt này, khiến cho tất cả mọi người đều kinh ngạc! 
“Phịch!” Tiếng va chạm mạnh mẽ, Tô Lạc cảm thấy một lớp băng hàn thấu xương bao phủ lên nàng.
Tô Lạc liền sử dụng hỏa diễm, cố gắng ngăn cản sự băng hàn của sát chiêu.
Con dao găm trong tay Tô Lạc vào lúc va chạm đã bị gãy thành mảnh vụn, còn sát chiêu này cũng biến mất không thấy nữa. 
“Bịch! Bịch! Bịch!” Tô Lạc đột nhiên lùi mười mấy bước về sau, thoát khỏi áp lực.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.