Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 508: Khế ước sinh tử (7)




Ánh mắt lạnh như băng của Tô Thanh nhìn chằm chằm vào Tô Lạc, ý hận trong mắt hiện lên rõ ràng.
Dựa vào đâu? Đó là con át chủ bài lớn nhất của nàng mà!
Nàng tu luyện ở sư môn lâu như vậy, cực khổ tu luyện ra con át chủ bài này, không ngờ lại bị Tô Lạc phá giải. 
Trong lòng Tô Thanh cực kỳ tức giận, giận đến nỗi cả người sắp phát điên.
Tô Lạc thản nhiên liếc xéo nàng: “Tô Thanh, chuẩn bị xong chưa? Ngươi sẽ chết nhanh thôi!”
“Nói láo! Người phải bỏ mạng là ngươi!” Tô Thanh mặt mũi dữ tợn, ánh mắt đỏ tươi nhìn chằm chằm vào Tô Lạc, sát khì đằng đằng. 
“Vậy thì, hãy chờ xem.” Tô Lạc lãnh đạm liếc nàng, lập tức ra tay, một ngọn hỏa diễm mãnh liệt bắn ra từ trong tay Tô Lạc!
“Xuy!” Một âm thanh chói tai vang lên, một con rắn lửa lướt qua cánh tay của Tô Thanh, để lại một vết cháy đen.
“Muốn chết hả!” Bị Tô Lạc chọc giận, Tô Thanh nhất thời mặt mũi hầm hầm. 
Nhìn thấy Tô Lạc quay người lại muốn bỏ chạy, Tô Thanh nén giận trong lòng.
Nha đầu thối luôn cố gắng tránh chiến đấu trực diện, một mực dùng ưu thế về tốc độ mà chạy thục mạng, khiến nàng căn bản không có đất dụng võ.
Tô Thanh đuổi theo sau Tô Lạc, đột nhiên, trong đầu nàng lóe lên một tia sáng, đúng lúc Tô Lạc chuyển hướng, cơ thể của Tô Thanh tựa như một con chim ưng, tính toán góc độ, mạnh mẽ nhào vào Tô Lạc! 
“Bịch!”
Một âm thanh dữ dội vang lên, đột nhiên bị đâm vào khiến cho Tô Lạc lảo đảo, một vệt máu chảy ra từ khóe miệng nàng.
Thế nhưng, chỉ một chút chững lại này, lại khiến Tô Thanh có cơ hội, nàng lúc này như một con  rắn độc mạnh mẽ lao tới. 
Nhân lúc ngươi bị đau ta sẽ lấy mạng ngươi! Nếu như Tô Lạc đã bị thương, nàng tuyệt đối sẽ không bỏ qua cơ hội này.
Ở phía mà Tô Thanh không nhìn thấy, khóe miệng Tô Lạc nhếch lên một nụ cười lạnh kỳ quái.
Nhân lúc Tô Thanh từ trên không trung mạnh mẽ nhào tới, trong ống tay áo mà Tô Lạc vung lên, ba vệt sáng lạnh lẽo đã phóng về phía Tô Thanh. 
Ba vệt sáng lạnh lẽo chia ra nhắm trúng vào ấn đường, cổ họng và trái tim của Tô Thanh, cả ba đều là chỗ hiểm.
Ở giữa không trung mà Tô Thanh có muốn đổi tư thế cũng không kịp, tay chân nàng luống cuống phóng ra một loạt Băng Nhẫn, phá nát ba vệt sáng đó.
Thế nhưng, vào chính lúc này, sắc mặt của Tô Thanh có sự biến đổi lớn. 
Lúc này, Tô Lạc không một tiếng động di chuyển tới sau lưng Tô Thanh, con dao găm sắc bén mạnh mẽ đâm vào trái tim nàng.
“Phù phù!” Con dao găm đâm chính xác không lệch vào người, một dòng máu tươi trào ra.
“Ngươi...cố ý!” Khóe miệng Tô Thanh có một vệt máu tươi, một chưởng đập vào Tô Lạc ở phía sau. 
Nhưng một chiêu của Tô Lạc đã thành công, nàng đã sớm thừa cơ tháo lui, một chưởng của Tô Thanh không đủ để đánh được nàng.
Song trái tim của Tô Thanh bị lệch sang phải, Tô Lạc trước đây không hề biết, cho nên, lần này nàng đã không thể khiến Tô Thanh mất mạng.
Đáng tiếc quá… Tô Lạc có chút tiếc nuối lắc đầu. 
Nàng vốn dĩ định cắt cổ đối phương, nhưng không kịp thời gian, chỉ có thể tìm kiếm cơ hội sau.
Dòng máu tươi sau lưng Tô Thanh không ngừng trào ra, thấm ướt váy nàng, từng giọt tí tách rơi xuống đất, rơi theo sau chuyển động của nàng. Trên thạch đài lưu lại từng vết chân máu.
Tô Thanh lúc này, trông vô cùng thảm hại, lại dữ tợn méo mó. 
Các chư vị quần chúng dưới đài nhìn thấy, tất cả đều không đành lòng.
“Thật không ngờ, người thua lại là Tô Thanh, thật sự không ngờ.”
“Tô Lạc cũng thủ đoạn độc ác quá! Dù sao cũng là tỷ tỷ của nàng ta mà, thế nhưng vẫn xuống tay được ư?” 
“Đó là trái tim đó, cứ vậy mà đâm vào, quả là độc ác quá!”
“Tô Thanh đáng thương quá! Có điều vận khí quá tệ rồi, sao lại có muội muội như vậy?”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.