Nhưng Tiểu Thần Long vô cùng thông minh. Nó nắm móng vuốt lại thành quyền, hướng cái miệng lộ ra ngoài của Tô Thanh trực tiếp hạ xuống một đấm.
Phịch một tiếng, khóe miệng của Tô Thanh bị nó đấm một phát, nhìn qua vô cùng chật vật.
Bất kể Tô Thanh lúc trước băng thanh ngọc khiết, thanh lãnh tựa hoa sen như thế nào, hiện tại đều bị Tiểu Thần Long đánh thành đầu heo.
Tô Lạc cười như không cười, nhướng mày hỏi: “Dựa vào cái gì mà muốn ta kêu nó trở về?”
“Chuyện này không công bằng! Không công bằng!" Thanh âm Tô Thanh có chút không rõ ràng, miệng mồm không ngừng kêu đau!
Nàng vốn dĩ đã chuẩn bị nhiều át chủ bài như vậy, lần lượt tung ra át chủ bài, nhưng đều bị Tô Lạc áp chế. Hiện tại Tô Thanh chẳng còn át chủ bài nào để tung ra nữa!
“Nếu muốn nói tới công bằng, ngươi có thể kêu linh sủng của ngươi sai khiến lại linh sủng của ta là được.” Tô Lạc dùng ngữ khí hòa hoãn mà thương lượng: “Ngươi yên tâm, chỉ cần ngươi có thể sai khiến nó, thì ta hoàn toàn không có vấn đề.”
Tô Lạc quả thật là đang rất thiếu đòn có phải không? Nếu Tích Dịch Long của Tô Thanh có thể sai khiến chó con của Tô Lạc, thì làm gì có chuyện nó bị chó con khống chế?
“Ngươi!” Tô Thanh căm giận trừng mắt liếc nhìn Tô Lạc một cái, nàng bị Tô Lạc chọc tức đến mức muốn hộc máu.
Nhưng Tô Thanh biết nàng lúc này rất cần sự bình tĩnh! Vì thế, nàng hướng về phía ba vị giám khảo, lớn tiếng kêu lên: “Tạm dừng, ta thỉnh cầu tạm dừng thi đấu!”
Trọng tài liếc mắt nhìn ba vị giám khảo, ba vị giám khảo cũng đều cảm thấy bất đắc dĩ.
Bọn họ sống nhiều năm như vậy, đây là lần đầu chứng kiến tình cảnh quỷ dị như ngày hôm nay.
Nhưng mà nói đến việc không công bằng... thì thật là không có.
Giống như Tô Lạc đã nói, nếu có bản lĩnh, ngươi cũng kêu kinh sủng của ngươi khống chế hay sai khiến linh sủng của nàng là được. Đây cũng chính là một phần thể hiện thực lực.
Cho nên, ba vị giám khảo nhất trí lắc đầu.
Trọng tài bước lên trước, lãnh đạm quét mắt liếc Tô Thanh một cái, đưa ra kết quả phán quyết: “Quyết chiến sinh tử, tuân theo mệnh trời. Cả ba trọng tài đều nhất trí nhận định trận đấu này tuyệt đối công bằng, xin mời tiếp tục chiến đấu.”
“Không! Đây không phải là sự thật! Không phải là sự thật!” Tô Thanh tuyệt vọng la to.
Nếu thật sự không tạm dừng thi đấu, nàng thật sự sẽ chết!
Mãi đến giờ khắc này, Tô Thanh mới ý thức được hóa ra nàng lại gần kề cái chết như vậy.
Nàng vốn dĩ chắc chắc trăm phần trăm rằng người chết sẽ tuyệt đối chính là Tô Lạc, cho nên nàng vốn chưa từng nghĩ qua chính nàng sẽ chết.
Tô Thanh nhốt mình trong một tầng băng thật dày, bao bọc bản thân vô cùng kín kẽ.
Tiểu Thần Long nhíu mày, từng vòng từng vòng đi quanh khối băng dày này.
Tô Thanh nằm trong một tầng băng dày cũng vô cùng sốt ruột.
Tuy rằng tạm thời hai con linh sủng này không thương tổn đến nàng, nhưng trốn trong lớp băng cũng không phải là kế sách lâu dài.
Chỉ là, không đợi nàng nghĩ ra biện pháp đối phó, Tiểu Thần Long đã nảy ra một chủ ý.
Nó bỗng dưng ngoan ngoãn ngồi bên cẳng chân của Tô Thanh. Trong khi mọi người mơ hồ không hiểu hành động của nó như vậy là gì, thì bỗng nhiên nó há miệng.
Một ngụm long tức mang linh khí hỏa được phun vào cẳng chân phải của Tô Thanh.
Thuộc tính hỏa của Tiểu Thần Long không giống thuộc tính hỏa bình thường, mà là tam vị chân hỏa cao hơn thuộc tính hỏa bình thường một bậc.
Cho nên, một ngụm long tức được phun ra, ngay lập tức, cẳng chân phải được bao bọc trong băng liền lộ ra một đoạn thịt trắng nõn.
Tô Thanh liền có phản ứng, trong lòng tức khắc vô cùng hoảng sợ, nàng vội vàng giải phóng linh khí băng nhanh chóng bao bọc cẳng chân lại.
Nhưng mà, đã quá trễ.
Phản ứng của Tiểu Thần Long vô cùng nhanh, chỉ thấy miệng nhỏ há ra, trực tiếp cắn vào cẳng chân phải của Tô Thanh!
Răng của Tiểu Thần Long sắc nhọn đến mức nào? Băng lạnh sắt thép cũng không là gì với nó, huống chi là thịt người trắng nõn.
Chỉ nghe thấy một tiếng răng rắc vang lên.
"A!” Tô Thanh lập tức thét lên một tiếng chói tai thấu tận trời xanh!