Nghe Lâm Tử Hiên nói xong, Tô Lạc hơi nhíu mày.
Đứng ở trước mặt nàng không chỉ có một mình Lâm Tử Hiên, còn có một vị trưởng bối và hai nữ tử trẻ tuổi, lúc này hai người đó đang trợn mắt mà nhìn mình, mà vị trưởng bối kia cũng không ngăn cản.
Đây là cố tình dung túng ư? Cũng đúng, Tích Dịch Long xuất hiện như vậy, Tô Thanh cũng như vậy, cái gọi là danh môn chính phái coi trọng nhất chính là thanh danh, không tìm nàng gây phiền phức thì thật quá kỳ quái rồi.
Khóe miệng Tô Lạc chậm rãi kéo ra ý cười, nhướng mày nhìn Lâm Tử Hiên: “Phái Tử Quỳ, sinh tử chiến? Ha ha, ngươi lại không sợ thua, lúc sắp chết lại có người chạy ra cứu đúng không?”
Lúc Tô Thanh sắp chết được người cứu đi, không ai biết người nọ là thần thánh phương nào, nhưng mà Tô Lạc lại không chút do dự nào đem giấy nợ này dán lên người phái Tử Quỳ.
Vị sư thúc kia nhíu mày, không vui trừng mắt nhìn Tô Lạc, Lâm Tử Hiên lập tức tiếp lời, tức giận mắng Tô Lạc: “Thật to gan! Ngươi dám bôi nhọ phái Tử Quỳ!”
Tô Lạc tức giận trừng mắt nhìn hắn một cái: “Có bản lĩnh thì ngươi chứng minh người cứu Tô Thanh đi không phải người phái Tử Quỳ đi, bằng không...”
Ta đang vu oan ngươi đó, xem ngươi làm sao đây!
“Ngươi...” Lâm Tử Hiên tức giận tới mức khuôn mặt đỏ bừng, ngón tay run rẩy chỉ vào Tô Lạc, bị Tô Lạc dắt mũi đi, cho nên nhất thời hắn không có cách nào chứng minh được.
Tô Lạc hừ nhẹ một tiếng, xoay người muốn đi.
“Ngươi đứng lại!” Lâm Tử Hiên chỉ tay vào Tô Lạc, quát lớn: “Tô Lạc! Ngươi còn không trả lời ta! Ngươi không dám đấu cùng ta sao! Chẳng lẽ ngươi chỉ dám khi dễ người yếu! Không dám khiêu chiến với kẻ mạnh?”
Tô Lạc dừng bước, quay người lại, thờ ơ nhìn hắn, giơ bàn tay: “Một, nếu như ai cũng có tư tưởng chỉ cần khiêu chiến thì ta đều đồng ý thì chẳng phải ta sẽ mệt chết sao? Hai, lúc Tô Thanh đưa ra sinh tử chiến, nàng cấp bốn ta cấp ba, phiền ngươi đừng nên đổi trắng thay đen biến mọi người thành kẻ ngốc. Ba, ngươi nói bản thân ngươi là kẻ mạnh sao?”
Tô Lạc nhướng mày, trên mặt thờ ơ mà cười, nàng đánh giá hắn từ trên xuống dưới, cuối cùng cười lạnh một tiếng: “Chỉ bằng ngươi?”
“Chỉ bằng ta, thì thế nào?” Lâm Tử Hiên kiêu ngạo liếc mắt nhìn Tô Lạc.
Tô Thanh thua, là do nàng sơ ý. Hiện tại hắn đã là cấp năm, hắn không tin lấy trí tuệ, sự cẩn thận và tu hành của mình, sẽ bại dưới tay một tiểu nha đầu.
Tô Lạc cười nhạt một tiếng rồi xoay người ngược lại với hắn, nàng đi nhanh về phía trước, vừa đi vừa tiêu sái phất tay về phía sau: “Chờ ngươi thắng Tích Dịch Long lại đến tìm ta khiêu chiến.”
Bây giờ nàng không muốn đếm xỉa đến người không liên quan này.
Không chỉ hắn, mà ngay cả vị sư thúc đứng bên cạnh hắn, sắc mặt trong nháy mắt cũng thay đổi.
Tích Dịch Long vốn là linh sủng của phái Tử Quỳ, một trong ba linh sủng cao cấp nhất. Vì lần chiến đấu này, Tô Thanh lại là tiểu đệ tử cuối cùng của Lam Hải đại sư, cho nên mới có may mắn được giao cho Tích Dịch Long.
Nhưng bây giờ... Tích Dịch Long lại bị xúi giục.
Mấy người phái Tử Quỳ yên lặng phóng tầm mắt nhìn Tích Dịch Long, lại chỉ thấy con rồng vốn rất dã tính khó thuần phục lại chạy nhảy đi theo phía sau một con chó, thấp hèn giống như nô bộc... Chuyện khiến người khác khó có thể tưởng tượng được, nhưng giờ lại xảy ra.
“Không được, linh sủng của phái Tử Quỳ, sao có thể để người ta dắt đi?” Lâm Tử Hiên gào lên một tiếng.
Vị sư thúc của hắn nhìn thấy con chó kia nhảy nhót, khóe miệng kéo lên tia tham lam tà ác.
“Ngươi nói rất đúng.” Vị sư thúc hoàn toàn đồng ý lời nói của Lâm Tử Hiên: “Không chỉ có Tích Dịch Long là vật phải trả, mà ngay cả con chó kia... Cũng phải bồi thường cho phái Tử Quỳ.”