Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 526: Khởi binh vấn tội (2)




Đầu tiên là ở Tử Kinh Đảo, lừa Thái Tử mắc nợ nàng 1500 con Tử Kinh Ngư, bây giờ nàng là người nghèo, tất nhiên là phải đòi lại.
Kế tiếp là Linh Đan Cầu đã cứu nàng một mạng, lại đến Tử Ngư Thủy Tinh có thể như gà mẹ đẻ trứng phun ra tinh thạch, vài bí kíp võ công cao thâm khó đoán.
Cuối cùng, là lúc phiêu lưu trên núi ở đảo hoang, tuy rằng bị Lý Ngạo Thiên đuổi giết, trải qua kiếp nạn nguy hiểm, nhưng cuối cùng vẫn thoát nạn, không những đột phá đến cấp bốn, lại còn lấy đi khá nhiều liệt hỏa trong hang Hỏa Diễm, về sau nàng tu luyện hệ hỏa sẽ có cơ sở kiên cố. 
Bây giờ, nàng đã đánh bại Tô Thanh, khối đá nặng trong lòng cũng đã biến mất, tâm tình lập tức vui vẻ thoải mái hẳn.
Có điều, trong lòng nàng vẫn còn cảnh giác, đó là hành tung của Tô Thanh.
“Chẳng lẽ, ngay cả người cũng không thấy rõ tình huống lúc đó?” Tô Lạc hơi nhíu mày, ngước mắt nhìn sườn mặt tuấn tú của Nam Cung Lưu Vân. 
Thần sắc của nàng là nghi hoặc và nghiêm túc xưa nay chưa từng có.
Thần sắc Nam Cung Lưu Vân lại thản nhiên, chậm rãi gật đầu, chỉ đánh giá một câu: “Đó là một người rất mạnh, mạnh hơn cả ta.”
“Vậy thì phiền toái rồi.” Tô Lạc nhíu mày không hiểu: “Tô Thanh làm sao có quan hệ với người mạnh như vậy? Người kia không sớm không muộn, lại cố tình xuất hiện lúc Tô Thanh sắp chết?” 
Đối phương là cường giả siêu cấp, vì sao lại nhìn trúng Tô Thanh? Tô Lạc buồn bực vỗ đầu, nàng thật sự không thể hiểu nổi.
“Ngươi có kỳ ngộ bất ngờ, người khác chắc gì không có.” Nam Cung Lưu Vân nghiêm túc nhìn nàng, trên khuôn mặt là xưa nay chưa từng có nghiêm túc: “Lạc Lạc, ngươi phải nhanh chóng tu luyện.”
“Tốc độ tu luyện của ta bây giờ chưa đủ nhanh sao?” Tô Lạc ai oán bất đắc dĩ thở dài: “Hơn ba tháng đã cấp bốn rồi à...” 
Toàn bộ đế đô, có ai có tốc độ tu luyện thăng cấp nhanh như nàng chưa? Căn bản tìm không ra nha!
Nam Cung Lưu Vân không những không khen nàng, ngược lại tạo cho nàng áp lực cao: “Tô Thanh sở dĩ bại dưới tay ngươi, là vì có rất nhiều nhân tố bên ngoài, nếu chiến đấu một mình, ngươi căn bản không phải là đối thủ của nàng, điểm này ngươi nói đúng không?”
“Đúng, ngươi nói không sai. Nhưng linh sủng cũng là một phần sức mạnh.” 
“Ngươi cảm thấy, cường giả siêu cấp kia mang Tô Thanh đi cũng chỉ vì muốn nuôi nàng chơi?” Đôi mắt Nam Cung Lưu Vân thâm thúy mà dọa người: “Không, Tô Thanh so với trước càng nỗ lực hơn, hơn nữa mục tiêu của nàng là giết chết ngươi!”
Trong lòng Tô Lạc bỗng nhiên kinh sợ.
Kỳ thật nàng không ngu ngốc, trong lòng nàng cũng có suy nghĩ này, lại bị Nam Cung Lưu Vân chỉ thẳng ra như vậy, sắc bén không chút lưu tình nào mà phá vỡ ảo tưởng của nàng. 
Nam Cung Lưu Vân nói tiếp: “Vị kia là cường giả siêu cấp, ai cũng khó mà nói lần này Tô Thanh có cơ hội tốt như thế nào, nhưng điều duy nhất có thể khẳng định là tốc độ nàng tu luyện thế nào cũng sẽ nhanh hơn so với lúc trước. Lạc Lạc, cảm thấy áp lực chưa?”
Sắc mặt Tô Lạc không thay đổi, nhàn nhạt cười: “Áp lực chính là động lực, Tô Lạc ta chưa từng sợ ai.”
Nàng dừng lại nhướng mày mà cười: “Cái khác ta có thể sợ, nhưng nếu nói về tốc độ tu luyện, ngươi cảm thấy ai có thể thắng được ta?” 
Nam Cung Lưu Vân nghe vậy, không nhịn được mà bật cười: “Không hổ danh là tiểu Vương phi mà bổn vương nhìn trúng, tự tin lại quyết đoán, da mặt còn dày hơn, nhéo mặt cảm xúc thật tốt.”
“Da mặt dày ai vượt qua ngươi được?” Tô Lạc nhéo gò má hắn, cười nghịch ngợm, Nam Cung Lưu Vân giơ tay xoa mặt nàng, hai người cùng cười vui vẻ.
Hai người đùa giỡn huyên náo, không khí nghiêm túc đã bị cảm giác thích thú thay thế. Long Lân Mã rất nhanh đã tới cửa lớn Tô phủ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.