Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 537: Từ trên trời giáng xuống (3)




Không chỉ như vậy, da thịt trắng tinh như ngọc trên người nàng lúc này sưng tấy đến đỏ bừng, khiến ai nhìn thấy cũng rợn người.
Còn có đôi mắt kia, bị tơ máu che kín, phủ một màu đỏ đậm.
Nhưng dù thế nào, nàng vẫn điềm đạm mà đứng như cũ, sống lưng thẳng tắp, hai chân cũng vuông góc với mặt đất, không có một chút uốn lượn. 
“Hừ, chuyện tới nước này, còn không chịu quỳ xuống. Tô Tử An, ngươi nuôi nấng khuê nữ tốt thật đấy!” Trong mắt Lý Nghiêu Tường hàn ý càng lúc càng sâu, thật sự không vui.
Trong lòng Tô Tử An lo lắng, hắn gấp gáp nhìn Tô Lạc quát lớn: “Còn không mau quỳ xuống!”
Trên trán Tô Lạc phủ kín mồ hôi nhưng thần sắc của nàng lại không thay đổi, thanh âm lạnh lùng lại mạnh mẽ: “Trong lòng ta nói rằng không có bất cứ thế lực ác nào có thể khuất phục được ta!” 
Bởi vì chỉ có tâm tính cứng cỏi thì tu vi mới có thể tiến triển cực nhanh.
Tu hành, không phải chỉ cần tu luyện thân thể, mà còn cần có ý chí của bậc cường giả.
Lý Nghiêu Tường trào phúng nhìn nha đầu thúi quật cường trước mặt này. 
Có thể chịu đựng khí lực uy áp của hắn mà không quỳ xuống, nàng thật ra có vài phần ngạo cốt. Nhưng mà hắn ghét nhất những kẻ như vậy.
Lý Nghiêu Tường hiện lên một tia sát ý trong mắt, khí lực uy áp kia cũng càng ngày càng lớn hơn, lấy Tô Lạc làm mục tiêu, lan tràn khắp sảnh lớn.
Vì khí lực uy áp quá mạnh, hai chân Tô Tử An bắt đầu run rẩy, tựa hồ giây tiếp theo sẽ lập tức quỳ xuống. Hắn thừa thời cơ Lý Nghiêu Tường không chú ý, từng bước một lùi lại phía sau, dần dần rời xa tâm của khí lực uy áp kia. 
Tô Tĩnh Vũ lại không có thực lực như phụ thân hắn, chỉ nghe thấy phịch một tiếng, hắn đứng thật xa nhưng hai đầu gối vẫn bị ép quỳ xuống đất.
Thực ra, bậc cường giả như Lý Nghiêu Tường đây nên có tôn nghiêm của tiền bối, không nên chấp nhặt với vãn bối như Tô Lạc.
Nhưng Lý Nghiêu Tường là hạng người lòng dạ hẹp hòi, không nên dùng luân thường đạo lý để nói tới. 
Tô Tĩnh Vũ quỳ rồi, Tô Tử An cũng nhanh chóng muốn quỳ theo, nhưng nha đầu thúi trước mặt này vẫn còn đứng thẳng. Việc này đối với Lý Nghiêu Tường, chính là tội không thể tha thứ.
Hắn cảm thấy uy nghiêm của bậc cường giả như hắn bị mạo phạm.
Đột nhiên, Lý Nghiêu Tường vung tay lên, phóng thích hai phần lực đạo cuối cùng! 
Trong nhất thời, không khí trong phòng lập tức đóng băng.
“Phanh!” Thật vất vả mới kéo được khoảng cách ngắn với tâm khí lực uy áp, Tô Tử An rốt cuộc cũng không đứng được nữa, trực tiếp quỳ rạp xuống đất.
Lý Nghiêu Tường giương lên một nụ cười lạnh nơi khóe miệng. 
Phụ thân nàng cũng quỳ xuống rồi, nha đầu thúi làm sao có thể không quỳ đây?
Nhưng nằm ngoài dự đoán của hắn, nha đầu thúi này thế nhưng vẫn đang một mực đứng thẳng.
Sàn nhà dưới chân nàng sớm đã vỡ vụn. Hai chân nàng vùi vào trong mặt đất chừng một thước, nhưng dù vậy, sống lưng nàng vẫn như cũ, không khòm xuống. Đầu gối nàng càng không chạm đất. 
Sắc mặt Lý Nghiêu Tường trong nháy mắt trở nên phi thường khó coi.
Tuy rằng Tô Lạc bảo trì thân thể bất khuất như cũ, nhưng chỉ có chính nàng biết nàng hiện tại chịu bao nhiêu đau đớn.
Mồ hôi lạnh trên trán nàng ngưng kết lại thành giọt, tí tách rơi xuống. 
Tròng mắt đỏ như máu, tựa hồ chịu đừng thêm một giây nữa thôi liền sẽ nổ tung.
Da thịt trắng trẻo như ngọc lúc này nứt nẻ chằng chịt như mạng nhện, tơ máu hiện rõ, khiến người khác nhìn thấy liền không đành lòng.
Trong cơ thể Tô Lạc, lính khí điên cuồng lưu chuyển khắp người, Đại Hư Không Thủ Ấn xoay quanh trên đỉnh đầu, kiên cường chống cự lại khí lực uy áp kia. 
Càng chống cự, nàng càng hiểu rõ sự chênh lệch giữa mình và cường giả chân chính, càng hiểu rõ giữa mỗi một cấp bậc đều có một lằn ranh đỏ không thể vượt qua.
Thực ra là do Tô Lạc quá tự tin, nghĩ rằng chính mình có thể có một tia hy vọng chống lại được, nhưng hiện tại nàng bất đắc dĩ nhận ra rằng, nàng chẳng có đến một nửa tia hy vọng chiến thắng.
Lý Nghiêu Tường cấp tám quá cường đại. Nàng hiện tại tuyệt đối không thể kháng cự lại. 
Làm sao bây giờ?
Trong lòng Tô Lạc xuất hiện một tia bất an. Trên trán nàng, mồ hôi đổ ra như tắm, chảy cả vào trong mắt, khiến đôi mắt đau xót. Nàng cố gắng liếc mắt qua lại để không phải nháy mắt.
Nha đầu thúi thật đúng là ngoan cố mà! Lý Nghiêu Tường hừ lạnh một tiếng. Xem ra, hắn không cho nàng nhìn thấy chút lợi hại thì nàng sẽ không cúi đầu. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.