Nhưng đây cũng là lần đầu tiên Lý Ngạo Khung nhìn thấy, cứ như hai Nam Cung Lưu Vân hoàn toàn khác nhau vậy, nhìn nha đầu thúi kia chăm chú, đến mức hắn muốn mổ xẻ tâm địa của Nam Cung Lưu Vân để mà bước vào xem thử. Hắn chịu không nổi, đành xụ mặt hừ lạnh mấy tiếng: “Còn không lo chia chắc cho nhanh?”
“Phải chia chứ, sao lại không chia? Chẳng lẽ ngươi còn tưởng ngươi sẽ được độc chiếm toàn bộ hay sao?” Bắc Thần Ảnh chống nạnh, tay vuốt cằm khơi mào, cười lạnh mấy tiếng.
“Thúc giục cái gì mà thúc giục, thúc giục thế nào đi nữa người thua thảm cũng vẫn là ngươi, ngươi còn không thể chờ một chút, sợ mất mặt không kịp hay sao?” Lam Tuyển không kiên nhẫn trừng mắt, hiển nhiên thực khó chịu vì tên Lý Ngạo Nghèo này phá hỏng trò hay.
Lý Ngạo Khung thiếu chút nữa bị uất hận nghẹn chết.
Bọn người kia, vốn đối với hắn đều im như ve sầu mùa đông, hiện tại sao cả một đám đều dồi dào sức sống vậy?
Còn nha đầu thúi kia. Lý Ngạo Khung ánh mắt lạnh lẽo như băng đao, liếc nhìn về phía Tô Lạc.
Nàng ta thật sự xinh đẹp sao? Thật không biết bọn này ngày thường vốn cao ngạo, tiêu chí tuyển chọn cao ngất trời lại đi tôn sùng đối với nàng ta.
“Thua? Lý Ngạo Khung ta đời này còn chưa biết thua là gì, nhưng ta thật cũng muốn thử xem mùi vị thua là như thế nào.” Lý Ngạo Khung giận quá mà cười.
Bắc Thần Ảnh thực không sợ chết mà vẫn cứ nói tiếp như vả vào mặt hắn: “Không sao cả, ngươi sẽ được nếm mùi vị thua cuộc nhanh thôi.”
“Hơn nữa nếu đã có lần đầu tiên, rất nhanh sẽ có lần thứ hai, lần thứ ba.” Không hổ là anh em cùng cảnh ngộ, ăn ý mười phần, Lam Tuyển thuận miệng tiếp lời tuôn ra một tràng.
Tô Lạc nhìn hai tên này kẻ đàn kẻ hát tạo uy thế cho nàng mà không khỏi có chút dở khóc dở cười.
Chuyện sao lại ra thành như thế này?
Từ lúc bước vào đây cho đến giờ vẫn chưa hề có ai nói cho nàng biết cụ thể phải làm cái gì, Bắc Thần bọn họ người tung kẻ hứng múa may phụ họa miêu tả nàng như tướng quân trăm trận trăm thắng vậy.
“Ta nói, các ngươi rốt cuộc đang làm trò quỷ gì vậy? Cụ thể là đang nói về cái gì? Có thể phổ cập kiến thức rõ ràng một chút cho ta được hay không?” Tô Lạc tức giận mà hừ một tiếng. Vừa đến đã bị lôi giá trị bản thân ra trêu chọc, mà đến bây giờ Tô Lạc vẫn không rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, như đứa ngốc lọt vào giữa sương mù vậy.
Bắc Thần Ảnh lúc này mới ý thức được là Tô Lạc còn không biết chuyện như thế nào, liền chạy nhanh qua chỗ nàng chậm rãi kể.
Thì ra khi bọn họ tiến công bang Đông Hải Giao Long, ở trong tàng bảo khố bọn họ phát hiện ra một đống nguyên thạch trông có vẻ không tồi, tùy ý cắt ra một viên, không ngờ lạ là một viên tinh thạch màu xanh lá.
Bắc Thần Ảnh vô cùng hưng phấn, lại không ngờ rằng Lý Ngạo Khung mang theo người ngựa phá cửa xông vào, thấy tiền tài tâm không động, hắn có thừa, thấy tinh thạch tâm thì lại tham, cái này thì hắn thiếu.
Vì thế, thành quả lao động của bọn Bắc Thần Ảnh cứ như vậy bị chia sẻ, tuy vậy nhưng thằng nhãi này cũng không phải đèn cạn dầu, lập tức đưa ra một loại phương thức chia của kiểu mới.
Đó chính là mỗi bên sẽ phái ra một người đến lựa chọn nguyên thạch.
Bởi vì từ biểu hiện bên ngoài của nguyên thạch sẽ không đoán được tinh thạch bên trong, cho nên chọn được nhiều được ít, chọn được đồ tốt đồ hư đều sẽ quyết định toàn bộ bằng vận may.
Mà sở dĩ Bắc Thần Ảnh nghĩ ra phương thức tuyển chọn như vậy, đó là bởi vì từ sau khi ở Tử Ngư điện về, hắn đã toàn tâm toàn ý tin tưởng mà không chọn bất kỳ ai khác ngoài Tô Lạc, trông cậy nhờ nàng tới phân định hàng thật hàng giả.
“Thì ra là chọn nguyên thạch thôi à…” Tô Lạc gật gật đầu vẻ thấu hiểu.
Nếu là về chuyện khác thì nàng chắc chắn không dám tự tin, nhưng nếu là về chọn lựa tinh thạch, nếu xét Tiểu Thần Long của nàng số hai, thì ai dám đứng vị trí số một chứ? Cho nên mặt nàng vô cùng bình tĩnh chấp nhận tham gia.
Trông thấy Tô Lạc này có bộ dáng không chút để ý lắm, Lý Ngạo Khung tức khắc cảm thấy buồn cười cực kỳ.
“Không biết tự lượng sức mình.” Lý Ngạo Khung cười nhạo một tiếng, đánh giá Tô Lạc một câu y đúc như của Lý Nghiêu Tường.
Khóe miệng Nam Cung Lưu Vân gợi lên một nụ cười lạnh quyến rũ, liếc xéo Lý Ngạo Khung một cái: “Không biết tự lượng sức mình? Nếu đã vậy, sao không đánh cuộc thử một ván xem sao?”