Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 552: Chia của (15)




Nhưng đối với đầu sỏ gây tội là bọn họ thì hắn tuyệt đối sẽ không thủ hạ lưu tình nha... Ai kêu nguyên thạch là do bọn họ cướp được chứ? Đến lúc đó, toàn bộ tức giận của Nam Cung đều sẽ xả xuống hết trên người bọn họ.
Nhìn biểu tình ai oán của Bắc Thần Ảnh, trong lòng Tô Lạc hiện lên một chút áy náy nho nhỏ, nhưng chút áy náy nhỏ xíu này đã nhanh chóng bị thay thế bởi cảm giác hưng phấn.
“Ngươi cứ yên tâm đi, sao ta có thể thua được?” Tô Lạc vỗ vai hắn, tỏ vẻ chính mình vô cùng có tin tưởng: “Không phải đã nói với ngươi đó sao? Toàn bộ đống nguyên thạch này chắc chắn đều có tinh thạch, tuyệt đối không sai, ta làm việc ngươi yên tâm.”
Nhưng như vậy, Bắc Thần Ảnh càng cảm thấy tâm tình không ổn.
Bởi vì nếu nàng thắng, toàn bộ nguyên thạch này sẽ là của nàng, bọn họ xem như bận việc cả một ngày nhưng lại không được gì. Hắn thật đúng là tự ngáng chân của mình, dù thắng hay thua đều rối rắm vô cùng.
Trong lúc Bắc Thần Ảnh còn đang hối hận, việc cắt thạch đã bắt đầu rồi
Trình tự cắt thạch rất đơn giản, hai bên lần lượt chọn ra một khối nguyên thạch, cắt ra thấy tinh thạch là được.
Nhưng mà viên thứ hai, viên thứ ba và viên cuối cùng phải cắt ra đến cùng.
Khối thứ nhất có khí thế quan trọng nhất, cho nên Vương Trung Quỳ hết chọn cái này lại chọn cái kia.
Cuối cùng hắn vất vả lắm mới chọn được một khối nguyên thạch, giao cho giải thạch sư chuyên nghiệp cắt ra.
Bên phía Tô Lạc lại đơn giản hơn nhiều.
Bởi vì tất cả nguyên thạch trong rương này của nàng đều có tinh thạch, chỉ cần lấy đại một khối cũng có thể cắt ra một viên tinh thạch.
Quả nhiên, Vương Trung Quỳ chọn lựa kỹ càng, Tô Lạc lại tùy tiện lấy một khối, so sánh với hai bên mà xem, Bắc Thần Ảnh tiếp tục lắc đầu không ngừng.
Nhưng kết quả cắt thạch lại khiến người ta phải mở rộng tầm mắt.
Dao Trì phái: tinh thạch màu xanh biếc.
Bắc Thần phái: tinh thạch màu xanh biếc
Lúc này, mọi ánh mắt đều nhìn chằm chằm Tô Lạc, một đám đều khó có thể tin, không thể tưởng tượng được!
Nàng chỉ tùy tay nhặt một khối nguyên thạch lại có chứa tinh thạch thì cũng thôi đi, việc khiến người ta không thể tưởng tượng được chính là viên tinh thạch đó lại là tinh thạch xanh biếc quý vô cùng!
“May mắn mà thôi.” Tô Lạc cười nhẹ nói.
Mọi người đều gật đầu.
Xác thật là may mắn, bằng không sao lại có thể xuất hiện tinh thạch màu xanh biếc chỉ qua một lần tùy tay nhặt chứ? Nhưng may mắn này cũng không khỏi quá mức…
Nhưng mà, chuyện xảy ra tiếp theo lại khiến cho mọi người rớt cằm đầy đất.
Nếu nói Tô Lạc may mắn, vậy thì nàng cũng đã quá may mắn rồi!
Này quả thực chính là nghịch thiên!
Liên tiếp cắt ba lần, cả ba lần Tô Lạc đều ra tinh thạch màu xanh lá, không hề thất bại một lần nào.
Trái lại vị tinh thạch vương mới nổi kia lại chỉ cắt ra được một viên tinh thạch màu vàng, hai viên còn lại đều là phế liệu.
Dù vậy nếu xét chiến tích hai trượt một trúng của hắn so với người bình thường thì cũng đã rất khả quan.
Nhưng vấn đề nằm ở chỗ hắn đang đấu với Tô Lạc.
Liên tiếp bốn viên, không những không cắt ra phế liệu mà còn có tần suất một tinh thạch xanh biếc, ba tinh thạch xanh lá như vậy…
Mọi người đều dùng ánh mắt như đang nhìn quỷ trừng Tô Lạc, bọn họ căn bản không thể tin tưởng đây là sự thật.
Nếu không nhìn đến bộ dáng chọn tinh thạch của Tô Lạc, bọn họ còn có thể miễn cưỡng thuyết phục chính mình, nhưng vừa nhớ tới bộ dáng chọn tinh thạch như nhà giàu mới nổi của Tô Lạc thì…
Căn, bản, không, có, khả, năng!
Sắc mặt Lý Ngạo Khung đột nhiên đen thui, sống lưng cứng đờ, hiển nhiên tâm tình cực kỳ không tốt.
“Chuyện này không có khả năng, không có khả năng!” Lý Ngạo Khung lắc đầu, hoàn toàn không tin đây là sự thật.
Hắn trừng mắt nhìn Tô Lạc, đôi mắt sắc bén như băng đao.
Hắn luôn cảm thấy có chỗ nào đó không đúng, nhưng hắn lại sống chết không nói ra được kỳ lạ ở chỗ nào.
Tô Lạc khoanh tay, bình tĩnh mà cười: “May mắn mà thôi, chẳng có gì lạ.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.