Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 566: Tiểu ngược di tình (4)




Hừ! Giờ đã biết sai rồi sao? Muộn rồi!” Nam Cung Lưu Vân lầm bầm hai tiếng, quay mặt đi chỗ khác, mang theo điệu bộ giận hờn như con nít.
“Chỉ cần người vẫn ở đây, chỉ cần ngươi vẫn đợi ta, thì không có gì là muộn cả.” Tô Lạc kéo ống tay áo hắn, đi tới trước mặt hắn, nhìn chằm chằm vào hắn.
Nàng có thể cảm nhận được sự thay đổi trong tâm tình của Nam Cung Lưu Vân. 
Lớp phòng ngự vốn dĩ khó vào được, hiện giờ đã có dấu hiệu dao dộng, chỉ cần nàng tiếp tục cố gắng, băng sương có cứng hơn nữa cũng có thể bị hòa tan.
Bởi vì trong lòng hắn có nàng, cho nên nàng mới có thể chi phối tâm tình của hắn,
Nam Cung Lưu Vân trừng mắt nhìn Tô Lạc, gần như nghiến răng nghiến lợi nói: “Nữ nhân tự cho là đúng, ai cho ngươi ảo tưởng như vậy!” 
“Có tự cho là đúng hay không, ngươi là người biết rõ nhất, đúng chứ?” Tô Lạc không để bụng tới thái độ của hắn.
Hắn giận dỗi như con nít, Tô Lạc lại cảm thấy hắn vô cùng dễ thương.
“Bớt tự dát vàng lên mặt mình đi, ai thích chứ?” Giọng nói của Nam Cung Lưu Vân cứng rắn, mặt quay đi chỗ khác. 
“Ngươi không thích ư? Vậy ta đi là được!” Tô Lạc buông hắn ra, quay người đi ra ngoài.
Sắc mặt Nam Cung Lưu Vân trong nháy mắt trở nên cực kỳ khó coi, đôi mắt như lưỡi kiếm sắc bén đâm về phía Tô Lạc.
Nha đầu thối này, nói đi là đi! 
Nhìn bóng lưng nàng không một chút lưu luyến mà xoay người rời đi, hắn mở miệng, nhưng lưỡng lự, không phát ra được một âm thanh nào.
Đúng lúc hắn giơ tay lên định gọi tên Tô Lạc.
Tô Lạc đi được mấy bước liền đột nhiên dừng lại, xoay người cười nói với Nam Cung Lưu Vân: “Thế nào? Có phải rất luyến tiếc ta không? Có phải rất muốn gọi tên ta nhưng lại ngại không dám mở miệng, đúng chứ?” 
Cánh tay đang giơ lên của Nam Cung Lưu Vân liền bỏ xuống, tức giận trừng mắt nhìn nàng, quay lưng lại đối diện với nàng.
Tô Lạc im lặng mỉm cười.
Nam Cung của nàng đáng yêu như vậy, thật là càng nhìn càng thích. 
“Được rồi được rồi, ta không đi nữa, ta sẽ ở bên ngươi, như vậy cũng được chứ?” Tô Lạc chậm rãi đi tới bên cạnh hắn, khoác cánh tay thon dài của hắn, ngước mắt cười với hắn.
Nam Cung Lưu Vân làm ra vẻ không để ý, tư thế ngay ngắn: “Bây giờ là tự ngươi muốn ở lại, kêu khóc đòi ở lại, không ai ép ngươi hết.”
“Được rồi, ngươi một mực đẩy ta ra ngoài, là ta mặt dày mày dạn cầu xin ở lại, như vậy trong lòng thoải mái hơn chưa? Có cảm giác thành công chứ? Tấn Vương điện hạ của ta?” Tô Lạc trêu đùa cười nói. 
Nhìn thấy Nam Cung Lưu Vân trong nháy mắt xanh hết cả mặt Tô Lạc cảm thấy sung sướng từ tận đáy lòng.
“Được rồi, không giận nữa, tức giận không có lợi cho việc làm lành vết thương.” Tô Lạc chỉ vào vết thương của hắn, hơi nhíu mày: “Sao vẫn chưa xử lý vết thương? Những hạ nhân kia làm ăn kiểu gì vậy?”
Nam Cung Lưu Vân kéo Tô Lạc ngồi lên trên giường, chọn một tư thế nghiêng người thoải mái nhất, chậm rãi ném ra một câu: “Không có mệnh lệnh của bổn vương, ai dám?” 
Tên nam nhân vừa bá đạo vừa cố chấp! Tô Lạc bất đắc dĩ lắc đầu: “Ta phát hiện ra, ngươi quả thật có thể chất hay gặp nạn. Quen biết ngươi chưa được bao lâu, mà hết lần này đến lần khác bị thương, còn gì là Tấn Vương điện hạ thần thánh nữa, có mất mặt hay không cơ chứ?”
Nam Cung Lưu Vân gần như nghiến răng nghiến lợi nhìn Tô Lạc: “Đó còn không phải đều là tại ngươi chắc!”
Nam Cung Lưu Vân trước khi quen biết Tô Lạc, hầu như không bao giờ bị thương, nhưng sau khi quen biết Tô Lạc… thật sự đủ loại tai nạn liên tiếp. Nam Cung Lưu Vân cũng thật sự cũng phục rồi. 
Tô Lạc ngượng ngùng le lưỡi.
Không trách Nam Cung Lưu Vân gán tội danh lên người nàng, lời hắn nói dường như đều đúng... Lần nào cũng đều là vì nàng.
Nhưng ít ra lần này không phải. 
“Chẳng lẽ ta kêu ngươi đi tiêu diệt Long Hổ Môn ư? Đừng có đẩy tất cả tội danh cho ta.” Tô Lạc lầm bầm hai tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.