Vị Hứa quản gia này căng thẳng sắp khóc đến nơi rồi.
Tấn Vương điện hạ đã hạ mệnh lệnh ở trong phủ, nếu ai dám thất lễ với đại phật này, hậu quả thật không thể tưởng tượng nổi.
Nghe thấy danh xưng này, Tô Lạc liền nở nụ cười.
“Gì mà Vương phi cô nương? Nó là gì chứ? Gọi ta Tô cô nương là được rồi.”
Hiếm thấy Tô Lạc nở nụ cười trên mặt, vậy mà mấy người ở nhà bếp, bao gồm cả Hứa quản gia, ai ai cũng hoảng sợ và thận trọng với nàng.
Tựa hồ như còn căng thẳng hơn cả gặp mặt hoàng đế.
Tô Lạc theo bản năng sờ mặt mình.
Ngũ quan tinh tế, xinh đẹp động lòng người, ánh nhìn đầu tiên chưa hẳn đã thấy kinh diễm, nhưng thuộc về loại càng tiếp xúc càng thấy dễ nhìn, tại sao những hạ nhân này lại sợ nàng như vậy?
“Tô, Tô cô nương, có việc gì người cứ phân phó một tiếng là được rồi. Trong phòng bếp mùi khói dầu nồng nặc lại còn trơn nữa, nếu như sứt đầu mẻ trán, chúng tôi, cái này...” Có mười cái mạng cũng không đền nổi.
Hứa quản gia vừa nói xong, những đầu bếp phía sau bà cùng nhất tề gật đầu.
Tô Lạc thầm than trong lòng, hạ nhân của Tấn Vương phủ thật đáng thương, bị tên bạo quân Nam Cung Lưu Vân dọa cho đến nỗi tố chất tâm lý cực thấp.
“Tấn Vương điện hạ của các ngươi bao lâu rồi không dùng bữa?” Tô Lạc đạm thanh hỏi.
Hứa quản gia cung kính trả lời: “Từ lúc tối hôm qua khi điện hạ trở về, trong phòng bếp đã chuẩn bị mười tám lần đồ ăn, nhưng ngài không dùng một món nào hết.”
“Được rồi, các ngươi ra ngoài đi.” Tô Lạc xua tay.
“Nhưng mà...” Hứa quản gia vẫn không yên tâm, nơm nớp lo sợ nhìn vào bàn tay nhỏ nhắn trắng mịn đang cầm dao của Tô Lạc. Bà khó khăn nuốt nước miếng: “Nếu không thì, xin hãy để lão nô giúp người một tay?”
“Không cần, các ngươi ra ngoài hết đi.” Tô Lạc nghiêm mặt, không cho phép người khác xía vào.
Hứa quản gia liền trở nên căng thẳng, gật đầu liên tục, dẫn theo cả đám người ra ngoài.
Rất nhanh, phòng bếp lớn như vậy chỉ còn lại mỗi mình Tô Lạc.
Không ai biết, đến cả Vân Khởi trước đây cũng không biết, thật ra Tô Lạc rất có tài nấu nướng.
Tô Lạc quyết định đối xử tốt với Nam Cung Lưu Vân một chút. Thế là, nàng liền bắt đầu từ việc xuống bếp.
Nam Cung Lưu Vân đã một đêm không ăn uống, trong bụng trống trơn, thích hợp nhất là ăn thức ăn dễ tiêu, cho nên Tô Lạc quyết tâm nấu cháo.
Không có cách nào nấu món cháo trắng nấu với hột thịt bích thảo cùng thịt nạc thơm ngon đại chúng kia, bởi vì ở đây đến trứng muối cũng không có.
Do đó, Tô Lạc quyết tâm nấu món cháo gà xé sợi sở trưởng của mình.
Tô Lạc lấy một miếng ức gà, xé thành sợi, rồi rửa sạch rau cải xanh, cắt ra.
Tô Lạc cho gạo tẻ hảo hạng vào nước luộc ức gà, còn về nước dùng để nấu cháo, Tô Lạc rất xa xỉ khi đổi nó thành Linh tuyền thủy trong không gian của mình.
Sau khi đậy chặt nắp nồi, dùng lửa nhỏ để ninh.
Chỉ ăn cháo thì thật nhàm chán.
Tô Lạc nhìn quanh một lượt trong phòng bếp, thấy trong vại nước có một con cá ngân.
Cá ngân rất tốt cho việc phục hồi vết thương, thích hợp nhất với tên bệnh nhân Nam Cung Lưu Vân này.
Tô Lạc phát hiện ra sau khi có võ công, tốc độ làm cá không chỉ là nhanh bình thường nữa, giơ tay chém xuống, một con cá ngân đã được xử lý sạch sẽ.
Tô Lạc rửa sạch cá, rồi cắt vài vết nghiêng không sâu không cạn ở hai mặt con cá.
Một đạo Chưởng phong quét qua, con cá vốn đang nhỏ nước liền khô cong.
Bắt đầu nấu, đổ vào một chút dầu hạt cải, cho thêm mấy miếng gừng va ít cọng hành.
Tô Lạc bỏ con cá ngân vào trong chảo dầu chiên một lúc, rán hai mặt thành màu vàng kim, lúc này mới bắc nồi lên.
Đợi nồi nước sôi lên, mới bỏ cá rán vào, lại thêm mấy miếng gừng và hành, dùng lửa lớn để hầm, cho đến khi canh biến thành màu trắng sữa.
Đương nhiên, nước để nấu canh này, Tô Lạc lại đổi thành Linh tuyền thủy trong không gian.
Bắc nồi xuống, chỉ thấy một mùi thơm sực nức phả vào mặt...