Dáng vẻ tức giận của hắn, đâu còn giống một Tấn Vương Điện Hạ ngông cuồng tự cao tự đại trong mắt người khác nữa?
Vừa rồi còn giận dỗi nói không ăn, nhưng bây giờ lại đòi ăn rồi sao?
Tô Lạc bất giác không nhịn được cười: “Biết rồi, đều là của ngươi hết, không ăn hết thì ngươi biết tay ta.”
“Vậy ngươi đút cho ta ăn đi!” Nam Cung Lưu Vân đưa cái bát tới trước mặt Tô Lạc, ngoan ngoãn há đôi môi đo đỏ thành hình thoi,
Thật là thất bại trước mặt hắn.
Tô Lạc cũng đành bưng chiếc bát làm theo lời hắn, vừa múc một miếng định đưa vào miệng hắn, trong đầu liền hiện lên hình ảnh lần trước bón cho hắn ăn mà bị hắn bắt bẻ lên bắt bẻ xuống.
Tô Lạc nghĩ vậy bèn tự mình nếm thử một miếng cháo gà trước, thử xem độ ấm đã vừa đủ hay chưa, rồi mới đưa tới miệng cho Nam Cung Lưu Vân: “Độ nóng vừa đủ rồi, a, há miệng ra nào.”
Nam Cung Lưu Vân liền cong miệng cười biết ý, đương nhiên trong lòng hắn đang rất vui.
Chỉ một chi tiết nhỏ này của Tô Lạc thôi, cũng thấy rằng nàng thật sự đã ghi nhơ những lời hắn nói.
“Ừ.” Hắn mở miệng đón lấy thìa canh, vừa ăn vừa cười, nét mặt tuấn tú sáng sửa, nhưng cười lại giống như tên ngốc vậy.
“Ngươi dễ thỏa mãn vậy sao?” Tô Lạc gắp một miếng thịt lưng cá kim ngân đưa vào miệng hắn.
“Trong lòng ngươi có ta.” Nam Cung Lưu Vân nhướng mày đắc ý, khóe miệng cười tươi. Hắn nói rất chắc chắn, còn dùng ngữ khí trần thuật.
Tô Lạc biết ý bèn muốn hỏi, rằng tại sao hắn lại biết? Nhưng lại cảm thấy những lời này nói ra lại làm lộ suy nghĩ của nàng, liền cố ý làm ra vẻ không có gì rồi liếc nhìn hắn.
“Nói linh tinh, ngươi chỉ đoán bừa thôi, ta chưa từng nói như vậy.” Tô Lạc có chút chột dạ liền cúi mặt xuống.
Tuy rằng Tô Lạc không nhận, nhưng lần này Nam Cung Lưu Vân lại không giận, hắn tự tin và đắc ý liếc nhìn Tô Lạc, chỉ về phía nàng, rồi dương dương tự đắc nói: “Nhược yếu nhân bất tri, trừ phi kỷ mạc vi (muốn người khác không biết, tốt nhất đừng có làm), Tô Lạc, ngươi lộ rồi.”
“Ồ? Nguyện nghe kỹ ngươi kể đây.” Tô Lạc vui vẻ cười, khiêm tốn nhận lấy lời chỉ bảo. Nàng đã để lộ từ lúc này vậy? Mà để lộ cái gì? Lẽ nào ngay cả nàng cũng không biết.
Ai ngờ Nam Cung Lưu Vân cũng thích làm ra vẻ ta đây, lần này cũng không ngoại lệ.
Chỉ nhìn thấy hắn dương dương tự đắc hất cằm lên: “Không nói cho ngươi, nếu nói cho ngươi biết, lần sau ta sao ta có thể nhìn thấy tâm tư nhỏ của ngươi nữa.”
“Ầy, ngươi làm sao vậy? Không nói đúng không, vậy ngươi tự ăn đi, tay cô nương vừa đúng lúc tê mỏi rồi, không đút cho ngươi ăn nữa.” Tô Lạc tức giận bỏ bát đũa xuống.
“Vậy ngươi đồng ý với ta, tối nay không được đi, ở lại đây ngủ cùng ta.” Nam Cung Lưu Vân quả thật là tên long tham không đáy mà.
Đôi mắt hắn sâu thẳm như hồ nước, mở to nhìn Tô Lạc, dáng vẻ cao quý lại mang thêm chút chờ đợi.
Hắn rất mong chờ một đêm cùng Tô Lạc.
Tô Lạc: “...” Không được!
Nam Cung Lưu Vân cố chấp nhìn nàng, ánh mắt vô cùng chờ đợi.
Do dự một lúc, nhưng Tô Lạc vẫn lắc đầu: “Không được, ta phải quay về, nếu không cha ta đánh chết ta đó.”
Nam Cung Lưu Vân nhìn nàng không nói lời nào, sắc mặt trầm xuống như mặt hồ tĩnh lặng, ánh mắt như trò tàn sau khi rực cháy, trông hết sức ảm đạm.
Hắn đứng dậy, quay người trở vào trong mà mặt không chút biểu cảm.
Nằm trên giường, mặt quay vào trong, nhưng hoàn toàn thờ ơ với Tô Lạc đang đứng bên đó.
Đây là cách giận dỗi và kháng nghị im lặng của hắn.
Nhìn hắn như vậy, Tô Lạc đột nhiên một tay đỡ trán. Nam Cung Lưu Vân lại ra chiêu này? Nhưng rốt cuộc nó vẫn tác động tới nàng.
Làm sao nàng lại quên mất cơ chứ? Người đàn ông này có những lúc giống như đứa trẻ chưa lớn, tính tình trẻ con lại còn cố chấp.
Nàng cũng buồn phiền hối hận, không biết tại sao bình thường lại có thể theo học hắn được.
Ban đầu đã bị thương thành ra như này rồi, bây giờ lại thêm uất ức kìm nén trong lòng, cứ như vậy thì làm sao mà vết thương nhanh khỏi được?