Trong lúc Tô Lạc không để ý, Nam Cung Lưu Vân giật mình mở mắt, nhưng rồi lại nhanh chóng nhắm lại như cũ.
Hắn không ngờ, giả chết lại có thể được đối xử như vậy, quá thích mà!
Nhưng tốc độ của hắn cũng rất nhanh, cho nên Tô Lạc không phát hiện ra.
Tô Lạc hùng hổ ngồi trên người hắn, vừa hít hơi vừa thổi vào, vừa ép tim ngoài lồng ngực.
Nhưng, năm phút đã trôi qua, Nam Cung Lưu Vân vẫn không có chút khởi sắc gì, mà thân thể hắn vẫn cứng đờ như vậy.
Tô Lạc lo lắng, hướng ra cửa lớn tiếng gọi, bởi nàng biết quản gia luôn đứng hầu ngoài cửa.
“Nam Cung hắn xảy ra chuyện rồi, nhanh gọi đại phu tới! Nhanh!” Tô Lạc lớn tiếng gọi với ra bên ngoài.
Quản gia đẩy cửa bước vào, nhìn thấy vương phi tương lai lại đang hiên ngang ngồi phía trên... cảnh này suýt làm mù mắt lão quản gia, nét mặt lão không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
“Còn không nhanh đi tìm đại phu tới!” Tô Lạc giọng tức giận gào lên.
“Đại phu? Được rồi, được rồi, lão nô lật tức đi.” Quản gia đáp nhanh, rồi nhanh chóng đóng cửa lại.
Nhưng, kỳ thực lão quản gia không chút lo lắng gì, ngược lại lại vui vẻ vuốt vuốt chòm râu dê của mình.
Không ngờ, mà cũng thật không ngờ rằng, vương phi tương lại lại dũng mãnh như vậy, nghĩ không bao lâu trong phủ lại có thêm người nữa rồi.
Chẳng qua... vương phi dũng mãnh quá cũng không tốt lắm, Điện hạ thân thể cường tráng như vậy mà còn cần phải tìm đại phu… hừ.
Quản gia lại vuốt chòm râu của mình, chầm chậm bước đi, lão quyết định tạo cho vương gia và vương phi tương lại thêm chút thời gian.
Nếu như Tô Lạc biết chuyện này bị quản gia kia hiểu nhầm thành như vậy, chỉ sợ rằng gân xanh trên trán nàng sẽ đứt vỡ luôn!
Tô Lạc hoàn toàn không biết hình tượng của mình trong lòng người quản gia kia lại mạnh mẽ như thế, lúc này tất cả mọi sự chú ý của nàng đều tật trung hết lên người Nam Cung Lưu Vân.
Đúng vào lúc Tô Lạc lo lắng không biết làm gì...
Liền nhìn thấy Nam Cung Lưu Vân yếu ớt mở mắt, mắt phượng của hắn mở một nửa, mơ màng nhìn Tô Lạc.
“Ngươi...” Tô Lạc vừa kinh ngạc lại vừa mừng, nhưng cũng lại vừa tức giận: “Ngươi làm sao vậy? Trong chốc lát đã không còn thở, mà toàn thân lại cứng đờ ra như vậy, có phải muốn dọa chết người khác không!”
Sắc mặt Nam Cung Lưu Vân trắng bệch, hơi thở thoi thóp, mơ màng vô tội nhìn Tô Lạc: “Đã… xảy ra... chuyện gì...vậy?”
Hắn lúc này, không còn chút kiêu ngạo như lúc ban nãy. Mà trông yếu tới nỗi gió thổi cũng đổ, có khi còn yếu hơn cả Lâm Đại Ngọc (nhân vật trong chuyện Hồng Lâu Mông)
Tô Lạc lập tức mủi lòng, lại có chút lo lắng, cẩn thận đỡ hắn dậy: “Lẽ nào ngươi không nhớ đã xảy ra chuyện gì sao?”
“Không biết...” Sắc mặt Nam Cung Lưu Vân trắng bệch, hai mắt trong veo nửa nhắm nửa mở, khiến người đối diện nhìn không khỏi xót xa.
“Vừa rồi ngươi không còn thở nữa, hơn nữa toàn thân lạnh như băng, giống như… giống như... ta thật là bị ngươi dọa cho sợ hồn siêu phách lạc.” Tô Lạc lau mồ hôi trên trán, quan tâm hỏi hắn: “Bây giờ thế nào rồi? Còn chỗ nào khó chịu nữa không?”
“Có.” Đôi mắt hắn đen láy nhìn Tô Lạc đáp.
“Ở đâu?”
Nam Cung Lưu Vân kéo tay nàng đặt trên ngực hắn, không chút sức lực nói với nàng: “Ở đây… khó chịu.”
“Đau tim? Lẽ nào là bệnh tim? Đột quỵ sao?” Nét mặt Tô Lạc lộ rõ sự hoảng hốt, tự mình lẩm bẩm.
Nam Cung Lưu Vân nhìn nàng chăm chăm, trong ánh mắt có chút nghi hoặc.
Bệnh tim? Đột quỵ? Đây là những lời gì vậy? Hắn đường đường là Tấn Vương Điện hạ, lại chưa bao giờ nghe qua những lời này.
Tô Lạc lúc này lại mới như bừng tỉnh: “Hóa ra là bệnh tim, thỏa nào vừa rồi ngươi không biết xảy ra chuyện gì.”