Nam Cung Lưu Vân hoàn toàn không ngờ rằng, hắn chỉ giả vờ vậy thôi mà bây giờ còn tạo ra cả một cái tên cho chứng giả vờ của hắn.
Vậy là, hắn chỉ có thể tiếp tục diễn vẻ yếu ớt: “Hóa ra tim của ta không tốt...” đấy là cái gì vậy?
Tô Lạc trịnh trọng gật đầu: “Đúng rồi, ở đây cũng không bác sỹ chuyên khoa, phẫu thuật ghép tim thì ta không biết, làm thế nào bây giờ?”
Nam Cung Lưu Vân ngoan ngoan chớp chớp mắt, rồi lại chớp chớp mắt...
Hắn đường đường là Tấn Vương Điện hạ, học nhiều biết rộng, trên thông thiên văn dưới tường địa lý, nhưng bây giờ lại không nghe lọt những lời này của nàng...
Tô Lạc lại tự lẩm bẩm một mình phiền não: “Đây không phải là thế giới phép thuật sao? Như vậy tại sao lại có mắc bệnh của người thường được? Không được khoa học cho lắm.”
Nam Cung Lưu Vân: “...” Tiểu vương phi của hắn rốt cuộc là đang nói nhăng nói cuội gì vậy?
Hắn phát hiện nếu tách từng chữ ra một thì hắn còn biết, nhưng nếu đem chúng ghép lại với nhau thì hắn lại chẳng hiểu gì... Nam Cung Lưu Vân tự ti muốn khóc.
Sau khi Tô Lạc tự lẩm bẩm một mình xong, quản gia cuối cùng cũng đã mời ngự y tới.
Vị Lý ngự ý này rất phù hợp với vị trí ngự y cung đình trong lòng Tô Lạc.
Râu tóc bạc phơ, mặt mũi hiền hậu, nhìn rất giống một vị đại phu vừa hiền từ thân thiện lại có y thuật cao.
Lý ngự y sau khi bắt mạch cho Nam Cung Lưu Vân xong, lại vuốt chòm râu bạc trắng của mình, cân nhắc một hồi không nói gì.
Tô Lạc sốt ruột, thấp thỏm lo lắng nhìn chằm chằm vị ngự y có y thuật cao minh của cung đình.
Lý ngự ý nhắm mắt trầm ngâm hồi lâu, thở dài một tiếng.
Trong lòng Tô Lạc lại càng sốt ruột hơn, tiếng thở dài vừa rồi của vị ngự y khiến nàng không khỏi giật mình lo sợ.
“Lý đại phu, bệnh của Tấn Vương Điện hạ là thế nào, có nghiêm trọng không?” Tô Lạc chỉ về phía Nam Cung Lưu Vân sắc mặt trắng bệch, hơi thở yếu ớt đang nằm trên giường.
Khóe miệng Lý ngự y khẽ co rút lại.
Nhưng do chòm râu của ông ấy vừa dài lại vừa rậm, vừa khéo giấu đi sơ hở của ông ấy.
“Bệnh của Tấn Vương Điện hạ...” Lý ngự y bí hiểm nhìn Nam Cung Lưu Vân, liếc nhìn qua một cái, ngẩng đầu nhìn trời: “Khó, khó à...”
Trong lòng Tô Lạc lại càng lo lắng hơn.
Nếu như không phải bị cái miệng xui xẻo của mình nói trúng, thì lẽ nào thật là bị mắc bệnh tim? Lại còn là bệnh bẩm sinh sao?
Nhìn ánh mắt của Tô Lạc ngưng đọng lại, Lý ngự y mới khẽ nói nhỏ bên tai nàng: “Bệnh này của Tấn Vương Điện hạ, vô cùng cổ quái, không được để tức giận, càng không được nổi nóng, nhất định phải giữ tâm trạng tốt, cần cái gì thì phải đáp ứng cái đó.”
Ánh mắt của Lý ngự y nhìn trộm Nam Cung Lưu Vân, sau đó lại gật đầu tỏ vẻ thỏa mãn.
“Hả?” Tô Lạc nhíu mày.
Lý ngự y lại vuốt chòm râu của mình, giả bộ bí hiểm: “Bây giờ lại là lúc bệnh tình nghiêm trọng nhất, bên cạnh phải có người túc trực, nếu nhỡ lúc phát bệnh mà không có ai ở bên chăm sóc, hậu quả khó mà lường được...”
Lý ngự y lại ngẩng đầu nhìn lên trời, ánh mắt lại liếc về phía Nam Cung Lưu Vân lần nữa.
Nam Cung Lưu Vân vẫn tỏ vẻ yếu ớt dựa bên giường, ở góc Tô Lạc không nhìn thấy, những ngón tay để bên ngoài chăn không ngừng giơ ngón tay cái lên biểu thị tán thưởng về phía Lý ngự y.
Vậy là, thần sắc Lý ngự y lại cảng tỏ rõ sự đau khổ hơn, ông ta tha thiết nhìn Tô Lạc nói: “Phải ngăn chặn, Điện hạ có yêu cầu gì, cần phải hết sức phục tùng, không, phải là nhất định phải làm, bằng không, nếu bệnh của Điện hạ lại bị kích thích tái phát trở lại, thì hậu quả...ầy, cho dù là Đại La thần tiên hạ phàm cũng không thể cứu chữa được.”
Tô Lạc vốn là người không dễ bị lừa, mọi người trước nay vẫn thường rất rõ điều này.
Nhưng sai lại sai ngay lúc này, Tô Lạc vừa bắt đầu đã để mình lọt hố, cứ đinh ninh rằng Nam Cung Lưu Vân là bị mắc bệnh tim.
Lời nói của Lý ngự ỵ có thể hiểu thành, kiềm chế kiêu ngạo và nóng vội, trong lòng phải bình thản, không được để chịu kích thích mạnh...
Quả thật càng nghe càng đúng, càng nghe càng thấy có lý, căn bản không cần phải nghi ngờ.