Mắt phượng của hắn khẽ hé mở, nhìn thấy bóng dáng chăm chú của Tô Lạc, Nam Cung Lưu Vân vờ như ngủ mớ, lẩm bẩm mấy tiếng: “Lạnh quá… lạnh quá...”
“Lạnh sao?” Tô Lạc lo lắng, nắm lấy tay Nam Cung Lưu Vân, thấy tay hắn quả thực lạnh như băng.
“Ta đi tìm đại phu...” Tô Lạc lo lắng quay người định ra ngoài.
Nhưng nàng còn chưa kịp đi, hắn liền vươn những ngón tay thon dài của hắn quá, ôm lấy eo nàng.
Giữa lúc trời đất quay cuồng, Tô Lạc đã ngã xuống giường.
Nam Cung Lưu Vân siết lấy eo nàng, ôm trầm lấy, miệng không ngừng lẩm bẩm: “Lạnh… lạnh quá...”
Còn kết hợp với điệu bộ toàn thân run rẩy.
Tô Lạc giống như chiếc chăn bông ấm áp, một khi đã ôm là không muốn buông ra.
Tô Lạc không ngừng giẫy giụa: “Nam Cung Lưu Vân, ngươi bỏ ta ra, ta còn đi tìm đại phu cho ngươi, ngươi cứ như này sẽ không tốt đâu.”
Tô Lạc liền nghĩ tới cảnh lúc sáng đột nhiên tim hắn ngừng đập, càng lo lắng muôn phần hơn.
Nhưng đáp lại lời nói của nàng chỉ là cái ôm chặt hơn từ Nam Cung Lưu Vân.
Hắn ôm chặt nàng trong lòng, không để nàng có thể chạy thoát.
Nghĩ tới lời dặn ban sáng của Lý ngự y, ông ấy nói không được để Nam Cung Lưu Vân tức giận, phải cố gắng đáp ứng yêu cầu của hắn.
Nghĩ tới đây, Tô Lạc liền không giẫy giụa nữa: “Được rồi, ta không đi, ta ở lại với ngươi, nhưng ngươi phải để ta xem bệnh của ngươi.”
Nhưng điều khiến nàng cảm thấy kỳ quái đó là, thân thể của Nam Cung Lưu Vân dần dần thả lỏng hơn và cũng ấm dần lên.
Điều này khiến Tô Lạc cảm thấy có điều gì đó kỳ lạ.
Lẽ nào… thân thể của nàng còn có thể giúp hắn trị thương? Còn nữa, người hắn có thể tự hồi phục lại nhiệt độ thân thể sao?
Không thể không nói, Tô cô nương, cô quả thật quá hiểu hắn rồi. Bệnh tình của hắn quả thực chỉ có cô mới trị được.
Thế nhưng, Tô Lạc vẫn không biết chân tướng sự việc.
Nằm trong trong lòng Nam Cung Lưu Vân, mặt áp sát vào bờ ngực hắn, truyền tới bên tai nàng là tiếng nhịp tim ổn định bình thường.
Hai người giữ tư thế này rất lâu, rất lâu.
Đêm đã về khuya, ánh mắt Tô Lạc nửa nhắm nửa mở, rồi dần dần, ánh mắt nàng hơ mồ dần, chìm dần vào bóng tối.
Ngắm nàng ngủ, lắng nghe nhịp thở đều đều, trong bóng tối nhưng Nam Cung Lưu Vân vẫn mở to đôi mắt đen láy.
Thương tiếc khẽ đưa tay lên vuốt ve má nàng, trong mắt hắn chứa đầy sự ngọn ngào: bât giờ hắn nên làm gì cho đúng? Lời nói dối này, có vẻ càng ngày càng đi xa rồi.
Hắn nghĩ rất lâu những vẫn không nghĩ ra đối sách gì, chỉ có thể bất giác lắc đầu, ôm chặt lấy nha đầu đang nằm gọn trong lòng mình, gác cằm của hắn lên mái tóc mềm mại của nàng, từ từ chìm vào giấc ngủ.
Một đêm ngon giấc.
Phía đông mặt trời đang dần nhô lên, những tia nắng ban mai phá vỡ đi màn đêm tịnh mịch.
Ánh nắng ban mai mang tới những tia nắng dịu dàng, khiến người ta cảm thấy ấm áp dễ chịu.
Tô Lạc mở mắt, liền bắt gặp ánh mắt như đang cười kia.
Nam Cung Lưu Vân nằm chống nửa người, đang nhìn về phía nàng, nở nụ cười mê hoặc lòng người.
Vừa mở mắt đã nhìn thấy gương mặt tuấn tú rạng người, thật khiến lòng người tự nhiên cảm thấy tốt hơn.
Tô Lạc ngồi dậy, cười với hắn: “Thế nào rồi? Đã đỡ hơn chưa?”
Nam Cung Lưu Vân vươn vai, rồi lại kéo nàng vào lòng, nghiêng người, nhẹ hôn nàng, nụ hôn như mưa xuân trong gió rơi xuống, nhẹ tựa lông hồng, nhè nhẹ, mềm mại. “Nhột quá.” Tô Lạc vô thức đẩy hắn ra. Nàng vẫn chưa quen thân mật với hắn.
“Vậy thì sẽ dùng kiểu không nhột này nữa.” Nam Cung Lưu Vân liền áp người Tô Lạc xuống.
Nhìn thấy Tô Lạc lấy làm kinh ngạc khẽ hé miệng...