“Kiêng kị?” Tô Lạc suy nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra trên người Nam Cung Lưu Vân có điều gì kiêng kị, vì thế, nàng làm bộ dạng khiêm tốn ham học hỏi mà thỉnh giáo.
“Xin hỏi, trên người Tấn Vương điện hạ có điều gì kiêng kị?” Tô Lạc tỏ vẻ rất hiếu kỳ, nàng sao lại cảm thấy, kiêng kị duy nhất của Nam Cung Lưu Vân là nàng nói hai chữ chia tay.
“Nếu ngươi không biết, sao ta phải nói cho ngươi biết? Nhìn ngươi bị điện hạ ghét bỏ chẳng phải tốt hơn hay sao?” Liễu Nhược Hoa cũng rất thẳng thắn.
“Không nói thì không nói vậy, trở lại vấn đề chính đi. Nếu ta để các ngươi đi vào, các ngươi có thể trả lời ta một vấn đề không?”
“Tô Lạc, ngươi là khờ hay là đang giả ngốc? Ngươi biết linh khí Nam Sơn ở đế đô là nồng đậm nhất không? Ngươi biết phủ Tấn Vương điện hạ là nơi có linh khí nồng đậm nhất trong cả Nam Sơn hay không? Ngươi biết có bao nhiêu người van xin được ngồi trong phủ không?”
Liễu Nhược Hoa nói liên tục không dứt: “Những người đó là vương công quý tộc, công khanh thế gia, nhưng điện hạ chưa từng cho ai vào cả! Bây giờ ngươi lại khoác lác như vậy, để cho bọn ta vào trong? Ngươi cho rằng ngươi là ai, thật là đang đề cao chính mình!”
Liễu Nhược Hoa cười nhạo một tiếng, khinh thường liếc nhìn Tô Lạc, trong đáy mắt đều là xem thường.
“Nếu ta có thể chứng minh thì sao?” Tô Lạc cười đơn thuần, thoạt nhìn rất hiền lành.
“Ngươi có thể chứng minh? Nằm mơ đi!” Liễu Nhược Hoa lôi kéo Liễu Thừa Phong định xoay người bỏ đi.
Đã phát ra tiếng động, Vương quản gia trong phủ lại muốn đi ra đuổi người.
Nghĩ đến lúc đang tu luyện tốt lại bị Tô Lạc cắt ngang, Liễu Nhược Hoa oán hận trừng mắt nhìn Tô Lạc một cái.
“Ta thật sự có thể chứng minh nha.” Tô Lạc lấy từ trong ngực ra một tờ khế ước, giơ về phía Liễu Nhược Hoa.
“Chỉ dựa vào tờ giấy bỏ này?” Liễu Nhược Hoa cười: “Được, nếu ngươi chứng minh được thì ta sẽ trả lời câu hỏi của ngươi.”
Đang lúc thời điểm quan trọng này, cửa gỗ “cọt kẹt” một tiếng mở ra.
Ở cửa xuất hiện một gương mặt vô cùng nghiêm túc.
“Vương quản gia?” Liễu Nhược Hoa nhìn thấy hắn, sợ co rúm người lại, lập tức xoay người muốn bỏ chạy.
Nếu bị bắt, nhẹ thì bị răn dạy, nặng thì dùng gậy đánh.
“Hừ!” Vương quản gia không vui liếc Liễu Nhược Hoa: “Nói các ngươi không được đến nơi này, tránh quấy rầy điện hạ tập trung tu luyện, lá gan của các ngươi cũng thật lớn đi.”
Liễu Nhược Hoa rụt cổ lại, lúc nhìn thấy Tô Lạc bỗng nhiên nảy ra một ý tưởng, tố cáo nàng với Vương quản gia, chỉ ra kẻ gây họa: “Vương quản gia, ngài mau xem, cô ta cũng dám ngồi đầu tường. Mau bắt cô ta lại, răn đe cảnh cáo!”
Cho dù người Tấn Vương điện hạ mang đến, cũng không nên hung hăng như vậy đi? Hừ, Tô Lạc, Vương quản gia vô cùng chí công vô tư, lần này xem ngươi sẽ tiếp chiêu như thế nào.
Vương quản gia theo tầm mắt Liễu Nhược Hoa, mơ hồ nhìn thấy một vị cô nương mặc váy nhẹ nhàng đang ngồi ở đầu tường, đang muốn khiển trách, nhưng khi nhìn rõ khuôn mặt đó thì lại kinh sợ.
Chỉ thấy hắn khom người xuống, bước nhanh về phía Tô Lạc.
Khóe miệng Liễu Nhược Hoa khẽ cười, ánh mắt lạnh lùng độc ác nhìn chằm chằm vào Tô Lạc, nàng rất mong chờ kết cục Tô Lạc sắp sửa đối mặt.
Nhưng mà, chuyện khiến nàng kinh ngạc lại rành rành phát sinh trước mặt nàng.
Chỉ thấy Vương quản gia bước nhanh đến trước mặt Tô Lạc, sống lưng thẳng khom xuống chín mươi độ, vô cùng cung kính, mang theo nụ cười lấy lòng.
“Vương... Tô cô nương, sao lại là ngài? Ngài có gì căn dặn? Có việc gì thì ngài cứ việc phân phó, Vương gia nói, lời ngài nói là lớn nhất, ai cũng không vượt qua ngài, không hoàn thành việc ngài phân phó, chúng ta sẽ bị chém đầu.” Thái độ Vương quản gia kính cẩn vô cùng, giống như người ở trước mắt hắn là Tấn Vương điện hạ.