Liễu Nhược Hoa khiếp sợ mà nhìn chằm chằm Vương quản gia, theo bản năng lùi lại phía sau một bước, ngày thường quản gia là người cực kỳ hung ác, lại có thái độ như vậy với Tô Lạc?
Sau đó nàng nghe Vương quản gia nói như vậy, cả người đều cảm thấy sợ hãi…
Sao có thể? Tuyệt đối không có khả năng? Nhất định là do nàng hấp thu quá nhiều linh khí, cho nên đầu óc choáng váng, sinh ra ảo giác.
Liễu Nhược Hoa véo đùi mình một cái. Đau quá! Giờ nàng mới biết, tất cả đều không phải là ảo giác, toàn bộ chuyện xảy ra đều là sự thật.
Thế là tầm mắt nàng lại nhìn Tô Lạc.
Tô Lạc ngồi trên đầu tường, tùy ý xua tay với Vương quản gia: “Không có việc gì, ngươi đi vào trước đi, có việc gì ta sẽ gọi ngươi.”
“Vâng, có việc gì ngài cứ phân phó, lão nô chờ bên cạnh cửa.” Vương quản gia cười nói.
Liễu Nhược Hoa trơ mắt nhìn Vương quản gia bước nhanh đến bên cửa, kính cẩn đứng chờ.
Vương quản gia ở Nam Sơn này chính là trùm, là người nói một không nói hai, ngay cả bọn họ là con cháu nhà làm quan cũng phải cung kính nể mặt Vương quản gia.
Nhưng bây giờ, hắn lại kính cẩn với Tô Lạc như vậy…
Ở giữa rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ Tấn Vương điện hạ thật sự cưng chiều Tô Lạc đến mức độ này?
Tô Lạc cười châm biếm nhìn Liễu Nhược Hoa: “Việc vừa rồi đã đồng ý, ngươi sẽ không đổi ý chứ?”
Liễu Nhược Hoa xác định muốn đổi ý, nhưng nàng lại không có lá gan lớn như vậy.
Vương quản gia chăm chú nhìn như hổ đói, khóe miệng Liễu Nhược Hoa căng cứng đành cười ngượng ngùng: “Ngươi muốn chứng minh thế nào?”
Nếu thật sự có thể đi vào trong tu luyện, nàng lại còn được lợi.
Tính cách Tô Lạc tính toán kỹ lưỡng như vậy, sẽ để cho Liễu Nhược Hoa được hời vậy sao? Chỉ thấy Tô Lạc lấy khế đất từ trong ống tay áo ra, ném vào mặt Liễu Nhược Hoa.
“Đây là thứ gì, ngươi dám…” Lời nói còn chưa xong, Liễu Nhược Hoa và Liễu Thừa Phong nhìn thấy chữ viết trên giấy, nhất thời cả vẻ mặt hai người đều kinh sợ.
Khế đất toàn bộ Nam Sơn?
Việc này… không có khả năng!
Cả người Liễu Nhược Hoa ngẩn ngơ, khó có thể tin khế đất trong tay mình, một lúc lâu còn chưa khôi phục tinh thần lại.
Nam Sơn, đây không chỉ là một hòn núi nổi tiếng.
Nguyên nhân chính là do nơi này có linh khí nồng đậm, cho nên bao năm qua luôn bị chú ý, đủ mọi loại quan tranh nhau cướp đoạt, cho đến khi rơi vào trong tay Tấn Vương điện hạ thì mới ngừng lại.
Nghe nói Thái tử từng muốn xây dựng một viện ở Nam Sơn, chỉ là một tòa nhà nhỏ bé mà thôi, chiếm không bao nhiêu đất, nhưng Tấn Vương điện hạ không để ý trực tiếp từ chối, từ chối vô cùng dứt khoát.
Lúc ấy, Thái tử điện hạ vô cùng tức giận.
Bây giờ, trên Nam Sơn, trừ viện của Tấn Vương điện hạ, còn lại là mấy nhà phung phí số tiền lớn thuê đất của Tấn Vương điện hạ.
Số tiền thuê kia quả thật rất lớn, nhưng người giàu vẫn đua nhau đổ xô vào.
Nhưng hiện tại, toàn bộ Nam Sơn, lại rơi vào trong tay xú nha đầu Tô Lạc, chuyện này không có khả năng…
Liễu Nhược Hoa nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ thế nào cũng không hiểu được. Cho dù Tấn Vương điện hạ cưng chiều Tô Lạc, cũng không thể đem toàn bộ Nam Sơn giao cho nàng được? Đây là cả một tòa Nam Sơn mà!
Nếu Liễu Nhược Hoa biết Tấn Vương điện hạ lại đem bốn mươi chín viên tinh thạch xanh lá bán tháo ra, không biết nàng có bị khiếp sợ mà ngất xỉu hay không.
Tô Lạc đứng trước mặt Liễu Nhược Hoa, khoanh hai tay, cười như không cười nhướng mày: “Thế nào? Không biết chữ? Xem không hiểu?”
“Ngươi rốt cuộc làm thế nào mà có được?” Liễu Nhược Hoa phẫn nộ, trừng mắt nhìn chằm chằm Tô Lạc.
“Đương nhiên là mua a, bây giờ đến phiên ta hỏi ngươi rồi.” Tô Lạc cười mỉm ghé sát vào nàng, ghé vào tai nàng nói nhỏ.