Đến nỗi thuộc hạ của Thái Tử có sản nghiệp đây đó, hay có ai hỗ trợ Thái Tử xử lý, đối với mạng lưới tình báo của Nam Cung Lưu Vân, chuyện tìm ra thật sự là dễ như trở bàn tay.
Chỉ trong một buổi chiều, sản nghiệp mang danh nghĩa Thái Tử đều gặp tổn thất vô cùng lớn.
Càng có nhiều cửa hàng trên danh nghĩa không phải của Thái Tử nhưng thật chất đều là tài sản của hắn bị cướp sạch.
Đầu tiên là mấy chỗ nhà đấu giá ở trung tâm thành phố, những nơi này chịu tai ương trước tiên.
Nhà đấu giá đã đang kín hết chỗ, lại đang ở hồi đấu giá vô cùng gây cấn, bỗng nhiên một đám người vô cùng đông ùa vào.
Tất cả người trong nhà đấu giá đều trợn tròn mắt, đây là làm cái gì vậy chứ?
Nhưng không cần đợi bọn họ kịp phản ứng, các đồ vật đang chờ đấu giá đều bị người đem đi hết.
“Này! Các ngươi là ai? Các ngươi có biết ai chống lưng cho chỗ đấu giá của chúng ta không hả? Người đâu, mau ngăn bọn chúng lại!”
Lão bản nhà đấu giá lớn tiếng gọi.
Nhưng hắn vừa dứt lời, liền phát hiện đám kia người đã cuồng cuồng xông tới, đánh cho người của hắn một trận tưng bừng!
“Dừng tay dừng tay dừng tay!” Lão bản nhà đấu giá giận dữ.
Nhưng tên huý của Thái Tử, bọn chúng căn bản không kiêng kị.
Người tới hẳn phải hơn năm mươi, một đám hùng hổ, hung thần ác sát, giữa ban ngày cướp bóc đồ đạt lại còn buông lại một lời tàn nhẫn: “Muốn đồ vật, kêu Nam Cung Lưu Tuyệt tự mình tới mà lấy!”
Thái độ kiêu ngạo ương ngạnh, trực tiếp làm cho lão bản nhà đấu giá ngơ như trời trồng.
Lão bản cũng rất nhanh phục hồi tinh thần lại: “Các ngươi ở đây nói hươu nói vượn cái gì? Nhà đấu giá của chúng ta và Thái Tử điện hạ không có một chút quan hệ nào.” Thái Tử điện hạ đã dặn dò, không được tiết lộ về sự tồn tại của hắn, cho nên lão bản nhà đấu giá nhanh chóng phủ nhận.
“Có hay không có quan hệ, không đến lượt ngươi nói!” Vị đội trưởng cướp bóc trực tiếp giơ tay lên: “Các huynh đệ, đem toàn bộ đồ vật trong nhà đấu giá dọn đi, không được để sót bất cứ món nào!”
Vì thế, cả một đám người nhanh chóng chen chúc tiến vào kho ngầm của nhà đấu giá.
Bọn người của nhà đấu giá thật sự là không thể ngăn cản được, chỉ cần vừa bước lên ngăn cản, sẽ bị một gậy trực tiếp vào đầu mà ngất xỉu.
Tình thế nghiêng về một phía.
Lúc này, một đám người ngồi ở ngoài đại sảnh chỉ còn biết nhìn nhau, trong lòng thấy có đôi chút sợ hãi, còn nghĩ không biết có phải quyền lực trong đế đô đã chuyển dời rồi hay không.
Vị đệ nhất đội trưởng đội cướp bóc đứng ở trên đài, dũng cảm vung bàn tay to lên, một đống giấy lớn từ trên trời giáng xuống, tung bay tứ táng.
Vị đệ nhất đội trưởng khí thế mười phần: “Mọi người không cần phải sợ hãi. Bởi vì Thái Tử Nam Cung Lưu Tuyệt thiếu nợ Tấn Vương điện hạ món nợ khổng lồ, chúng ta bị bất đắc dĩ mới phải chính mình tự tay tới lấy, không hề có liên quan gì đến các vị, mong các vị đại gia đừng nóng nảy tự giác quay về thì sẽ không có việc gì xảy ra, nếu là dám lợi dụng cảnh loạn lạc đục nước béo cò, cũng đừng trách phủ Tấn Vương chúng ta không khách khí!”
Từng lời nói ra, câu chữ rõ ràng, nói năng có khí phách, trấn an hết những kẻ đang bị chấn động ngồi đó.
Bọn họ thật sự cũng có dự định nhân lúc cháy nhà mà đi hôi của, nhưng vị đội trưởng này đã nhắc tới phủ Tấn Vương, bọn họ liền hoàn toàn không dám động nữa.
Thần tiên đánh nhau, bọn họ xem diễn thì sẽ ổn thỏa thôi, nếu có lòng tham thì nhất định sẽ lãnh hậu quả khôn lường.
Vị đệ nhất đội trưởng đội cướp bóc biểu hiện thực vừa lòng đối với mọi người, đôi tay hắn chắp lại ở phía sau, chậm rì rì mà đem từng món đồ được bán đấu giá ra kiểm nghiệm, đóng gói cẩn thận, sai người nâng đi.
Nhà đấu giá này đã giải quyết xong xuôi, cả đoàn người đông đúc lại chuẩn bị kéo đến nhà đấu giá tiếp theo.
Chuyện cứ như vậy tiếp tục diễn ra, như đang trình diễn ca kịch ở khắp các đoạn đường trong đế đô phồn hoa, thậm chí còn có đám đông quần chúng đi theo sau đội cướp bóc xem biểu diễn.
Chỗ gặp tai ương đầu tiên là nhà đấu giá, chỗ gặp tai ương tiếp theo chính là hơn mười khu nhà cửa mang danh nghĩa của Thái Tử.