“Thực sự gần đây tình hình kinh tế có chút eo hẹp à!” Tô Lạc cười híp mắt nhìn hắn.
Tô Lạc biết, Nam Cung Lưu Vân và Cảnh Đế có tính khí ngang bướng, ai cũng không chịu nhận thua, cứ tiếp tục tranh chấp thì cả hai đều bị thiệt, ngược lại được hời sẽ là Thái Tử.
Cho nên, nàng nói chêm chọc cười, khiến sự việc rời xa khỏi chủ đề chính.
Nam Cung Lưu Vân bỏ lại Cảnh Đế, đi đến bên cạnh Tô Lạc, khoanh tay, thờ ơ liếc xéo Thái Tử: “Giờ có thể trả được chưa?”
“Ta...” Không trả nổi mà...
Thái Tử khóc không ra nước mắt, ánh mắt nhìn về phía Hoàng Hậu và Cảnh Đế.
Khấu trừ đi phí tổn thất sản xuất, hắn vẫn còn phải trả hơn hai nghìn tinh thạch, có giết hắn cũng không đền nổi.
“Không phải người có Tàng Bảo Các hay sao? Có thể lấy linh bảo khác ra trừ nợ.” Ánh mắt Tô Lạc tỏa sáng lấp lánh.
Nàng rất muốn dẫn Tiểu Thần Long đi nhặt đồ quý.
Nam Cung Lưu Vân gật đầu: “Cũng được đó.”
Lúc này, Cảnh Đế trong lòng cực kì tức giận vơi Nam Cung Lưu Vân, thấy hắn và nha đầu thối này kết hợp lại ăn hiếp Thái Tử của mình, đầu óc không tỉnh táo, ông ta liền thốt ra một câu: “Tàng Bảo Các kia thì nhằm nhò gì, có bản lĩnh thì đến Tàng Bảo Các của hoàng thất đi!”
Thái Tử nghe thấy câu này, quả thật là như mở cờ trong bụng. Hắn chạy nhanh tới ôm lấy bắp đùi Cảnh Đế: “Phụ hoàng, nhi thần cảm ơn người. Ơn cứu mạng của người, nhi thần kiếp sau sẽ làm trâu làm ngựa báo đáp người!”
Cảnh Đế có chút bối rối...
Thật ra thì ý mà ông ta muốn biểu đạt, không phải kêu đám Nam Cung Lưu Vân đến Tàng Bảo Các của hoàng thất, mà là khinh thường Tàng Bảo Các của Thái Tử quá nhỏ.
Hơn hai nghìn tinh thạch màu xanh, đây cũng không phải là số lượng nhỏ, ngay cả bản thân Cảnh Đế cũng không thể ngay lập tức lấy ra được.
Cảnh Đế muốn giải thích, nhưng lại nhận ra nếu như ông ta giải thích, thì sự tôn nghiêm của hoàng đế liệu rằng có còn nữa hay không?
Cảnh Đế hung tợn trừng mắt với Thái Tử, lửa giận trong lòng lập tức bùng lên.
Một Nam Cung Lưu Vân ngỗ ngược, không xem ông ta là hoàng đế.
Bây giờ lại thêm một Thái Tử đi bẫy người làm cha này, bằng mọi cách phải tính toán với Thái Tử mới được.
Cảnh Đế thở hồng hộc trừng mắt nhìn Thái Tử, nhưng lại không thể nói câu từ chối, cảm giác này cực kì ngột ngạt.
Tô Lạc nghe vậy, hai mắt liền sáng lên.
Quả thật như hoàng đế nói, so với Tàng Bảo Các của hoàng thất, thì Tàng Bảo Các của Thái Tử thật sự không đủ sức rồi.
Nếu muốn nàng chọn, đương nhiên phải chọn Tàng Bảo Các của hoàng thất rồi.
Thế là, Tô Lạc giả bộ bình tĩnh nói: “Hoàng thượng muốn giúp Thái Tử trả sao? Việc này cũng có thể cân nhắc.”
Nam Cung Lưu Vân vẫn luôn chú ý đến sắc mặt của Tô Lạc, làm sao lại có thể không hiểu tâm tư của nàng chứ?
Cho nên, Nam Cung Lưu Vân vẫn luôn bất hòa với Thái Tử đột nhiên lại thông đồng với Thái Tử.
Hắn sờ cằm suy nghĩ, nhíu mày nhìn Cảnh Đế: “Phụ hoàng có bằng lòng trả món nợ này cho Thái Tử không?”
Không đợi Cảnh Đế trả lời, Nam Cung Lưu Vân đã không thèm đế ý mà gật đầu: “Nhìn nét mặt của phụ hoàng, cũng chỉ có thể như vậy. Cũng không thể trơ mắt bức tử Thái Tử đương triều được, dù sao hắn cũng là huynh trưởng của bổn vương.”
Vẻ mặt Cảnh Đế khẽ biến, muốn mở miệng, nhưng lại nhận ra Nam Cung Lưu Vân đã nắm tay Tô Lạc đi về phía Tàng Bảo Các của hoàng thất rồi.
Cảnh Đế đột nhiên phục hồi tinh thần lại, hắn hướng về phía bóng lưng của Nam Cung Lưu Vân mà hô to: “Ngươi đứng lại cho trẫm!”
Thế nhưng, Nam Cung Lưu Vân không thèm quay đầu lại mà đi mất.
“Chuyện của Lý Dao Dao ngươi dự định xử lý như thế nào?” Trong lòng Cảnh Đế không chắc chắn. Nhưng hôn sự này, quả thật ông ta đã chấp thuận rồi.
“Còn làm thế nào được nữa? Ai bằng lòng với hôn sự thì người đó đi mà lấy.” Nam Cung Lưu Vân dứt khoát đoạn tuyệt ném ra những lời này, sau đó nắm tay Tô Lạc đi xa dần.
Nhưng những lời này lại khiến cho Cảnh Đế tức đến nỗi suýt chút nữa thì té ngửa.
Tiểu tử thối này có thể nói tiếng người được không? Thanh mai trúc mã của ngươi, muốn trẫm lấy ư?