Cũng chỉ có cách giải thích này.
Không thể không nói, Nam Cung Ngự đã biết chân tướng rồi.
Nhưng Cảnh Đế hiển nhiên là không tin.
“Mẹ nó!” Cảnh Đế tức giận mắng một tiếng: “Nàng nếu là pháp sư không gian, còn có thể giấu đến bây giờ sao, Tô Tử An sớm đã làm ầm lên cả thiên hạ đều biết rồi.”
Pháp sư không gian là đẳng cấp tôn quý như thế nào chứ? Nếu như báo với triều đình, giàu sang chạy thế nào cũng không chạy khỏi cổng nhà Tô phủ được.
“Vậy...” Nam Cung Ngự nghi hoặc.
“Lão Nhị! Nhất định là hắn!” Cảnh Đế tức giận rít gào: “Nhất định là Lão Nhị giở trò quỷ!”
“Vậy hiện tại nên làm cái gì bây giờ?”
Cảnh Đế đập bàn một cái rất mạnh: “Phái người âm thầm theo dõi xú nha đầu kia, tìm cơ hội bắt nàng...”
Cảnh Đế dùng tay ra hiệu vẫy xuống một cái.
Nam Cung Ngự nhận lệnh rời đi.
Lúc này, Cảnh Đế phát tiết xong đã bớt tức giận, cả người chán nản ngã xuống ghế tử đàn sau lưng.
Nếu như không phải Dao Trì Lý gia bức bách gấp rút, hắn cũng không muốn làm vậy với Tô Lạc.
Tin tức báo tới, tuổi nàng còn nhỏ đã đạt cấp bốn, hơn nữa lại còn có thể vượt cấp bức thiên tài như Tô Thanh đến tình trạng này.
Đây là thiên tài, mà Đông Lăng quốc thiếu nhất là thiên tài.
Nếu Dao Trì Lý gia rời khỏi trận chiến bốn nước, như vậy Đông Lăng quốc nhất định sẽ thua trận, hơn nữa sẽ thất bại vô cùng thê thảm!
Không, hắn tuyệt đối sẽ không để chuyện này xảy ra khi hắn còn cầm quyền, cho nên lần này Nam Cung Lưu Vân nhất định phải cưới Lý Dao Dao.
Trong lòng Cảnh Đế đã hạ quyết tâm, mặc kệ là dùng phương pháp nào, cũng nhất định biến Nam Cung Lưu Vân và Lý Dao Dao thành một đôi, cho dù là thủ đoạn hắn xem thường nhất là gạo nấu thành cơm, hắn cũng không quan tâm mà mang ra dùng thử.
Bên này Cảnh Đế khua chiêng gõ mõ bắt đầu kế hoạch chia rẽ Nam Cung Lưu Vân và Tô Lạc.
Dao Trì Lý gia cũng không dừng lại.
Từ lần trước sau khi hai tỷ muội Tô phủ chiến đấu, kinh thành vẫn ở trạng thái yên tĩnh không có gì xáo động.
Mà ngày hôm đó, lại truyền tới một tin tức chấn động.
Dao Trì tiên tử tới Đế Đô rồi!
Tin tức này như một cục đá rơi xuống mặt hồ yên tĩnh, lập tức khiến tất cả mọi người ở Đế Đô sôi nổi ồn ào.
Dao Trì tiên tử là ai chứ?
Đó là tiểu công chúa Dao Trì Lý gia tôn quý nhất!
Hơn nữa từ nhỏ đã có thiên phú trời ban, võ công tuyệt vời, quan trọng nhất là dung mạo có một không hai trong thiên hạ, khí chất siêu phàm thoát tục... Quả là tiên tử trên trời không dính khói bụi phàm trần à.
Trong lúc nhất thời, ở Đế Đô ai cũng đi khắp nơi bẩm báo, tin tức không ngừng lan truyền, truyền Dao Trì tiên tử đến mức thành thần thoại rồi.
Cũng không biết có phải là có người thêm mắm thêm muối hay không, lại có lời đồn truyền tai nhau, Dao Trì tiên tử và Tấn Vương điện hạ sớm đã đính hôn.
Tin tức này vừa truyền ra ngoài, bầu không khí ngay lập tức bị đẩy lên đỉnh điểm.
Tấn Vương điện hạ, Dao Trì tiên tử.
Một người võ công tuyệt vời, một người thiên phú trời ban.
Một người tuấn mỹ vô song, một người nghiêng nước nghiêng thành.
Một người kiêu ngạo tự phụ, một người thanh lãnh như sen.
Luận về thiên phú, dung mạo hay là khí chất, hai người này trong thế hệ trẻ đều là xuất sắc nhất.
Hơn nữa, bọn họ lại là thanh mai trúc mã, từ nhỏ là sư huynh muội cùng nhau lớn lên.
Một đống tin tức bị truyền ra ngoài, cả đế đô dâng lên một làn sóng mạnh mẽ.
Mọi người đều nói Tấn Vương điện hạ và Dao Trì tiên tử là một cặp trời sinh, không ai có thể xứng đôi hơn hai người bọn họ.
Lúc này, tất cả mọi người giống như đã quên mất sự tồn tại của Tô Lạc.
Ai cũng ồn ào sôi nổi bàn luận Tấn Vương điện hạ và Dao Trì tiên tử, bàn luận bọn họ xứng đôi như thế nào, trai tài gái sắc thế nào, duyên trời tác hợp thế nào... Giống như bọn họ đã chính mắt nhìn thấy vậy.