Trong vườn hoa Tử Đằng.
Lục La bận rộn việc trong tay, lại vẫn ngẩng đầu lo lắng xem tiểu thư nhà mình.
Từ lúc sáng đến giờ tiểu thư vẫn ngồi ở dưới cây Tử Đằng đọc sách, lúc đó đến giờ ba canh giờ đã trôi qua.
Tô Lạc yên lặng như vậy, Lục La lại lo lắng hơn nhiều.
“Tiểu thư.” Lục La suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn là mang một cái áo khoác màu hồng mềm mại đi đến, rất quy củ đắp lên người nàng.
Tô Lạc chỉ nhẹ nhàng ừ một tiếng, cũng không ngẩng đầu nhìn nàng.
Lục La thấy vẻ mặt Tô Lạc yên tĩnh hài hòa, không khỏi nôn nóng dậm chân một cái: “Tiểu thư, bây giờ đã là lúc nào mà người còn bình tĩnh như vậy?”
“Hả?” Tô Lạc từ trong quyển “Tổng quát lịch sử Đại Lục” ngẩng đầu lên, đôi mắt phẳng lặng không gợn sóng nhìn Lục La, khóe miệng kéo ra nụ cười nhạt.
Thấy bộ dáng Tô Lạc bình tĩnh không gợn sóng như vậy, Lục La gấp đến độ muốn phát hỏa: “Tiểu thư, người sao lại không quan tâm đến Tấn Vương điện hạ, bên ngoài tin tức truyền nhanh đến điên cuồng rồi.”
“Truyền cái gì?” Tô Lạc dù bận nhưng vẫn thong thả cầm ly trà lên, uống một ngụm.
“Dao Trì tiên tử!” Lục La cảm thấy không phục, thở phì phò lại hừ hừ: “Bên ngoài truyền tin khắp nơi, Dao Trì tiên tử tới đế đô, hơn nữa, lại còn nói nàng là Tấn Vương phi tương lai!”
Tô Lạc cười không nói gì.
“Tiểu thư, Dao Trì tiên tử kia sao lại có thể làm Tấn Vương phi? Rõ ràng người mới chính là Tấn Vương phi!” Lục La tỏ vẻ không cam lòng.
Tô Lạc cúi đầu lật sách, khóe miệng cười khẽ: “Ngươi so với ta còn rõ ràng hơn à?”
Lục La chạy lên, một tay đoạt lấy sách trong tay Tô Lạc “Lịch sử Đại Lục”, trịnh trọng nói về chuyện này với Tô Lạc: “Tiểu thư, ngài không thể lại hạ thấp mình như vậy, bằng không, Tấn Vương điện hạ sẽ lại bị Dao Trì tiên tử cướp đi!”
Tô Lạc cười như không cười. Nếu Nam Cung Lưu Vân dễ bị người khác cướp đi như vậy, cũng không đáng để Tô Lạc nàng trả giá.
Tô Lạc lấy lại quyển “Tổng quát lịch sử Đại Lục” trong tay Lục La, chậm rãi lật từng trang.
Lục La thấy bộ dạng Tô Lạc vô cùng đắc ý, sốt ruột đi vòng quanh Tô Lạc, đi tới đi lui.
Tô Lạc không nói gì, ngẩng đầu nhìn Lục La: “Ngươi đi tới đi lui như vậy, ta chóng mặt, mau, đừng đi nữa.”
Lục La thấy Tô Lạc để ý đến nàng, vội chạy đến đứng đối diện Tô Lạc: “Tiểu thư, người làm sao có thể bình tĩnh như vậy? Làm sao có thể ngồi ở chỗ này như người ngoài cuộc xem chuyện vậy?”
“Vậy ngươi nói đi, bổn tiểu thư nên làm thế nào?” Tô Lạc khép sách lại nhướng mày cười nhạt.
“Người đi đến cầu lão gia nha, không phải lão gia đối với chuyện của người và Tấn Vương điện hạ rất vui mừng hay sao? Mặc kệ là như thế nào, người không thể ngốc như vậy, phải chủ động!” Đôi mắt Lục La sáng lấp lánh: “Nếu làm vậy với Tấn Vương điện hạ cũng tốt, Tấn Vương điện hạ thấy người quan tâm ngài ấy như vậy, nhất định vui vẻ, bảo đảm bỏ qua Dao Trì tiên tử gì đó, chạy đến chỗ chúng ta.”
Tô Lạc cười nhạt nhìn nàng một cái.
Lục La ngốc à Lục La ngốc, bản tính của ngươi là quá lương thiện, Tô Tử An làm sao sẽ giúp nàng chứ?
“Còn nhớ ngày đó bổn tiểu thư từ sơn mạch Lạc Nhật trở về, Tô Vãn nói việc ta đắc tội với Dao Trì tiên tử không?” Tô Lạc tùy ý hỏi một câu.
Sắc mặt Lục La đột nhiên thay đổi, thanh âm lắp bắp: “Tiểu, tiểu thư người là nói, lão gia sẽ...”
Lúc ấy lão gia cho rằng tiểu thư đắc tội với Dao Trì tiên tử, hận không thể bóp chết tiểu thư ngay lập tức!
Tô Lạc nhìn ánh mắt Lục La, nghiêm túc gật đầu, nói: “Ngươi nhớ kỹ, về sau mọi việc không được cầu Tô Tử An, ông ta không đáng tin.”
Lục La thấy Tô Lạc trực tiếp kêu tên Tô Tử An, mà không phải kêu cha, lập tức trợn tròn mắt lên.
Không khí trong nhất thời có chút kỳ quái.