“Đúng vậy đúng vậy, nếu như có thể nhìn thấy một lần, thật sự là cuộc đời này không uổng rồi.”
“Ồ, không phải nói Tấn Vương điện hạ và Tô phủ Tứ tiểu thư kia hai người vô cùng thân mật sao? Vậy mà còn đùa với tiểu công chúa của Dao Trì cung?”
“Tô phủ Tứ tiểu thư? Hừ, không phải ngươi đang nói phế vật Tô Lạc kia đi? Ngươi thật đúng là quá xem trọng nàng, Tấn Vương điện hạ sao có thể nhìn trúng nữ nhân kia chứ? Đừng nói đùa.”
“Có thể không đúng sao, Tấn Vương điện hạ đối với Tô Lạc cô nương vô cùng tốt, nghe nói lúc trước hủy hoại sản nghiệp Thái Tử, cũng là vì giúp Tô Lạc cô nương đòi nợ Thái Tử....”
“Ha, Tô Lạc kia đầu tiên là đoạt vị hôn thê của tỷ tỷ, sau đó đem tỷ bức thành tàn phế, sống chết không rõ, nữ nhân độc ác này, sao Tấn Vương điện hạ lại có thể coi trọng? Các ngươi coi Tấn Vương điện hạ là thu phế phẩm sao?”
“Còn nữa, ta hỏi ngươi, nếu để ngươi chọn giữa Dao Trì tiên tử và Tô Lạc, ngươi sẽ chọn ai?”
“Đương nhiên là Dao Trì tiên tử, việc này còn phải nghĩ sao?”
“Tấn Vương điện hạ so với ta thông minh gấp trăm lần? Hắn sẽ chọn ai à? Cho nên các ngươi đừng nhọc tâm lo lắng nữa, Tấn Vương phi tuyệt đối là Dao Trì tiên tử, không sai được đâu!”
Một đám người vốn trong lòng còn đang nghi vấn lưỡng lự, sau buổi nói chuyện nghe người này nói xong, tất cả đều hiểu rõ gật đầu, tán dương hắn nói có lý.
Nhã gian.
Nhã gian chỉ dùng tấm rèm ngăn cách, cho nên hiệu quả cách âm rất kém, cuộc nói chuyện này rành mạch chuyền vào tai hai người chủ tớ.
Sắc mặt Lục La đỏ lên, tay cầm ấm trà run run, nước trà tràn ra ngoài.
Thật quá đáng! Cái gì mà Tấn Vương điện hạ thu phế phẩm? Trên đời này tốt nhất thông minh nhất vẫn là tiểu thư nhà ta! Rõ ràng Tấn Vương điện hạ muốn tiếp cận tiểu thư chúng ta nên tự mình đưa bữa sáng tới cửa! Cái gì gọi là Tấn Vương điện hạ thu phế phẩm, quả thật buồn cười!
Nàng đơn giản “bịch” một tiếng buông ấm trà xuống, đôi tay chống nạnh nhìn vô cùng đanh đá, liền muốn đi là ngoài nói lý lẽ với những người đó.
Tô Lạc nhàn nhạt nghiêng người liếc nàng một cái.
Chỉ một cái liếc mắt đủ khiến Lục La đứng lại.
“Tiểu thư, mặc cho những người này nói hươu nói vượn ư?” Lục La tức giận cả người đều run lên.
Rõ ràng là Tấn Vương điện hạ kia quấn lấy tiểu thư, nhưng làm sao trong miệng đám người đó thì hoàn toàn ngược lại? Thật là không công bằng!
Lục La tức giận trừng mắt nhìn đám người bên ngoài, trong lòng thầm nghĩ, chờ có cơ hội thấy Tấn Vương điện hạ, nhất định phải nói chuyện này cho Tấn Vương điện hạ nghe, để hắn làm chủ cho tiểu thư!
Lúc này, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến tiếng kêu lớn: “Mau xem, Dao Trì tiên tử tới rồi!”
Nhất thời, ánh mắt tất cả mọi người đều nhìn hướng về phía đường phố.
Động tác soàn soạt, chỉnh tề như một, giống như được luyện qua vô số lần rồi.
Người ngồi ở cửa sổ còn tốt, có những người không tiếp cận được cửa sổ, lúc này, toàn bộ đầu đều hướng về phía dưới cửa sổ.
“A, các ngươi đừng chen lấn, đứng yên nào.”
“Này này! Thức ăn trên bàn ta còn ăn à! Các ngươi đừng dẫm đạp lên!”
“Này! Đừng trèo sau lưng ta! Ui da! Nặng chết ta rồi!”
Bên ngoài một mảnh tranh cãi ầm ĩ.
Tất cả đều là vì một người, tên nàng là Dao Trì tiên tử.
Một tay Tô Lạc cầm chén trà, ánh mắt không chút quan tâm nhìn ra xa.
Xa xôi trong không gian truyền đến âm thanh nhẹ nhàng như thần tiên.
Hơn mười cô gái mặc đồ màu trắng, nhanh nhẹn đi tới, trong tay các nàng đeo giỏ tre, không ngừng tung cánh hoa ra bên ngoài.
Cánh hoa bay lả tả, nhẹ nhàng, trong không trung các nàng cực kỳ hoạt bát linh động.
Khuôn mặt các nàng xinh đẹp, tuy không phải là tuyệt đỉnh giai nhân, nhưng ai cũng thanh lệ thoát trần, mỹ lệ thanh tú.
Huống chi trong người các nàng ai cũng có võ công.