Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 642: Tam giác phân tranh (7)




Lúc này, hắn thế nhưng cảm thấy Lý Dao Dao đang ôm hắn có chút đáng thương, mà chính hắn cũng đánh thương giống như nàng.
Đau khổ chờ mong, quấn quýt si mê, khẩn cầu đối phương một chút trìu mến.
Bọn họ vô cùng tương tự, đều là kẻ đáng thương trong tình yêu. 
Khi thần sắc của Nam Cung Lưu Vân đang ảm đạm vô cùng thì bỗng nhiên, một thân ảnh trắng thuần đạp không mà đến, bình tĩnh đứng ở trước mặt hắn.
Tô Lạc không vui mà trừng mắt nhìn Nam Cung Lưu Vân, khuôn mặt như bị sương lạnh bao phủ, thanh âm lạnh băng giống như sương lạnh ngàn năm.
“Nam Cung Lưu Vân, ngươi dám để cho nàng ôm tiếp thử xem!” 
Nàng như nữ vương buông xuống, khí thế mãnh liệt.
Hai nắm tay nắm chặt của Nam Cung Lưu Vân đột nhiên buông ra, hắn giống như ném bao bố mà vứt Dao Trì tiên tử ra xa, cặp mắt đẹp luôn luôn thâm thúy vô biên kia chứa đầy kích động vui sướng.
“Lạc Lạc!” 
Ai biết, Tô Lạc lại một tay đẩy hắn ra: “Trên người của ngươi có hương vị quá khó nghe, tránh ra.”
Đó là hương vị của Dao Trì tiên tử.
Nam Cung Lưu Vân không chút nghĩ ngợi đã tiện tay xé rách áo ngoài, ném ra. 
Điều khiến Tô Lạc buồn bực chính là trên người hắn vẫn ăn mặc áo ngoài màu đen với kiểu dáng và màu sắc y hệt cái cũ.
Hắn thế nhưng mặc hai cái áo giống nhau như đúc, xé rách một cái, còn có một cái khác?
Nghĩa là thằng nhãi này căn bản là đã sớm có chuẩn bị! 
Lúc này, tất cả mọi người gắt gao nhìn bọn hắn chằm chằm, nhìn vở hài kịch này biến hóa.
Nữ tử vừa xuất hiện là ai?
Nàng lại dám ra lệnh cho Tấn Vương điện hạ vứt Dao Trì tiên tử ra, mà để cho bọn họ ngạc nhiên chính là Tấn Vương điện hạ thế nhưng thật sự làm như vậy! 
Hơn nữa động tác mà hắn ném Dao Trì tiên tử ra thô lỗ như vậy, không lưu tình chút nào, một chút đều không thương hương tiếc ngọc.
“Đây là Tô phủ tứ tiểu thư!”
“Tô Lạc? Chẳng lẽ nàng chính là Tô Lạc?” 
“Chính là Tô Lạc, ngày đó sinh tử chiến ta đã đặt cược vào nàng thắng, ha ha ha ha ha!”
Lúc này, mọi tầm mắt đều tập trung đến trên người Tô Lạc.
Dao Trì tiên tử té ngã trên mặt đất, lúc này trông vô cùng chật vật. 
Nàng vứt đi tự tôn, từ bỏ thể diện, nhưng chỉ có thể đổi lấy giẫm đạp không chút lưu tình của Nam Cung Lưu Vân!
Lúc này, người hận Tô Lạc nhất không ai hơn nàng!
Cặp mắt độc ác tàn nhẫn kia giống như độc tiễn bắn về phía Tô Lạc, hận không thể lập tức bầm thây vạn đoạn nàng. 
Có nha hoàn đi lên đỡ Dao Trì tiên tử.
Nhưng Dao Trì tiên tử lúc này hai mắt đẫm lệ mông lung, đáng thương giống như đóa bạch liên hoa mảnh mai bị gió táp mưa sa giày xéo.
“Tam sư huynh, sao ngươi lại có thể đối xử với ta như vậy... Ngươi sao lại có thể...” 
Nàng tựa hồ thương tâm quá mức, tuyệt vọng đến mức tận cùng, thân mình lung lay, mềm mại ngã vào đầu vai của nha hoàn.
Bộ dáng thương tâm tuyệt vọng này của Dao Trì tiên tử tức khắc chọc cho vô số nam tử trong lòng rung động.
Người kia không phải người khác mà chính là nữ thần trong lòng bọn họ, hiện giờ nữ thần bị người ta khi dễ thành như vậy, đủ biết phẫn nộ trong lòng bọn họ cao đến thế nào. 
Nhưng mà, tâm tư của Nam Cung Lưu Vân lại hoàn toàn đặt trên người Tô Lạc, Dao Trì tiên tử có khóc thê thảm đến mức nào cũng không có chút nào ảnh hưởng đến hắn.
Nhưng khi hắn nhìn thấy vô số ánh mắt phẫn nộ hội tụ đến trên người bảo bối Lạc Lạc của hắn, sắc mặt ngay lập tức tràn đầy khói mù.
Nam Cung Lưu Vân gắt gao kéo tay Tô Lạc, xoay người nhìn Lý Dao Dao, nhướng mày tà cười: “Lý tiểu thư đang nói cái gì?” 
Lời này vừa nói ra, sắc mặt của Lý Dao Dao trong nháy mắt trắng bệch như tuyết!
Lý tiểu thư... Xưng hô cỡ nào xa lạ? Thật giống như giữa bọn họ đạm mạc giống như người xa lạ.
“Tam sư huynh...” Dao Trì tiên tử lung lay thân mình, cơ hồ ngay sau đó sẽ té ngã ngay lập tức... 
Nam Cung Lưu Vân hơi nhíu mày, vẻ mặt hiện lên cảm xúc không vui.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.