Thế nhưng, sắc mặt của Tô Tử An vẫn không có chút thay đổi: “Hiện tại, tính mạng của mẹ và đại ca ngươi đều nằm trong tay ông ta. Nếu như ngươi có thể mời ông ấy đến Tô phủ lần nữa, thì bọn họ sẽ không sao, nếu như không mời được, bọn họ sẽ chết!”
Tô Khê bị dọa cho ngây người ra.
“Cha, thật ra Lãnh dược sư không hề có ưu đãi đặc biệt nào đối với nữ nhi...” Tô Khê đang định giải thích thì bị Tô Tử An lườm, nàng sợ hãi đến độ im bặt.
“Khê nhi! Bây giờ không phải là lúc trốn tránh trách nhiệm, ngươi hãy nghĩ đến đại ca và mẹ mình.” Tô Tử An xoa đầu Tô Khê: “Ngươi hãy ở đây cầu xin cho tốt, Lãnh dược sư đối xử tốt với người như vậy, nhất định sẽ mềm lòng.”
“Nhưng mà cha ơi… Lãnh dược sư đối với con căn bản không có...” Tô Khê khóc không ra nước mắt, nàng cũng không biết chuyện gì đã xảy ra, tại sao mọi người lại cho rằng Lãnh dược sư rất thích nàng chứ?
“Tô Khê, ngươi như vậy, cha sẽ rất thất vọng đấy.” Tô Tử An nghiêm túc nhìn Tô Khê.
Được rồi… Tô Khê thầm chấp nhận.
“Còn cha thì sao?” Tô Khê ngẩng đầu lên, tràn đầy hi vọng.
“Cha vào hoàng cung, thỉnh cầu bệ hạ hạ chỉ.” Tô tử An nói xong liền vội vội vàng vàng rời đi.
Trong phòng.
Lãnh dược sư ngồi ngay ngắn bên trong phòng, trước mặt ông là một chiếc bàn trà nhỏ màu đỏ thẫm. Trên bàn trà có đặt một chiếc bếp lò nhỏ làm từ bùn đỏ, trên bếp lò có đun một bình trà, nước được đun sôi, phát ra âm thanh bọt khí cuồn cuộn.
Thưởng trà, đương nhiên phải có người bầu bạn.
Lúc này, Lãnh dược sư đang ngồi đối diện với một người.
Người này không phải ai khác, mà chính là Tô Lạc.
Lãnh dược sư rửa sạch trà một lần, rồi mới pha một chén trà đặt trước mặt Tô Lạc, chậm rãi nói: “Đây là Tịnh Tâm Trà, ngươi thử xem.”
“Tịnh Tâm Trà?” Tô Lạc uống một hớp, đột nhiên, trên mặt nàng xuất hiện một cảm giác sung sướng hưởng thụ mà thỏa mãn.
Mới uống một ngụm, Tô Lạc đã có cảm giác như có như không được đắm mình vào trong từng đám mây, nàng cảm giác phần bụng có một dòng nước ấm đang chậm rãi chảy ra khắp cơ thể, cảm giác này vô cùng tuyệt vời.
“Trà này?” Có chút kỳ lạ.
Lãnh dược sư mỉm cười thỏa mãn: “Người lần đầu uống Tịnh Tâm Trà, hoặc ít hoặc nhiều sẽ nâng cao một ít linh lực, bây giờ ngươi cảm thấy như thế nào?”
“Dường như sắp đột phá lên cấp năm rồi.” Tô Lạc cảm thấy linh lực chầm chậm lưu động trong cơ thể mình, dường như đang tìm lối ra.
“Nếu như có thể đột phá lên cấp năm, vậy cũng không uổng công sức lão nhân này lấy Tĩnh Tâm Trà được cất giấu nhiều năm ra mời ngươi.” Lãnh dược sư nở nụ cười thần bí khó lường.
Trên trán Tô Lạc mọc lên một dấu hỏi chấm to đùng: “Đột phá cấp năm thì có lợi ích gì?”
“Ít nhất cũng có tư cách lựa chọn thấp nhất.”
“Tư cách lựa chọn là cái gì?”
“Thiên cơ không thể tiết lộ...” Lãnh dược sư sờ cằm: “Chỉ là việc chế thuốc của ngươi vẫn dừng lại ở giai đoạn sơ cấp, việc này có chút không ổn.”
Tô Lạc đưa vẻ mặt nghi ngờ nhìn Lãnh dược sư, nàng luôn có cảm giác bị người trước mắt bán đứng.
“Đem đan dược người luyện chế ra cho lão phu xem nào.” Lãnh dược sư vuốt râu: “Mặc dù là luyện dược sư sơ cấp, nhưng nếu như đan dược luyện chế ra có công hiệu tốt, cũng không phải không có cơ hội, suy cho cùng ngươi mới nhập môn được nửa năm.”
“Cơ hội gì cơ?” Lãnh dược sư, người có ý gì thì cứ nói ra đi, xin đừng lập lờ như vậy nữa.”
“Vẫn chưa tới thời điểm, ngươi đó, hãy nhẫn nại chờ xem. Tóm lại cũng không phải tin gì xấu.” Lãnh dược sư dù thế nào cũng không chịu tiết lộ nữa câu.
Nếu như không hỏi được, vậy Tô Lạc liền ngoan ngoãn không hỏi nữa.
Nàng lấy từ trong ống tay áo ra Linh Nguyên Đan do mình tự luyện chế rồi đưa cho Lãnh dược sư: “Chỗ thuốc này mới được luyện chế gần đây, mời người xem thử.”
Lãnh dược sư vừa nhìn viên thuốc màu trắng sữa này, vẻ mặt liền khựng lại, ông ta đưa tay cầm viên thuốc tỉ mỉ kiểm tra, ngửi ngửi, cuối cùng còn nếm thử.
Chỉ thấy mặt ông ta lộ ra vẻ kinh ngạc: “Đây không phải Linh Nguyên Đan sơ cấp!”