Khi Tô Lạc trở về Tô phủ, thì sắc trời đã dần tối mịt. Lúc này, Tô Khê vẫn còn đang quỳ ở bên ngoài viện, chắc là đêm nay nàng không được về rồi.
Lục La hưng phấn bừng bừng mà lại gần hầu hạ Tô Lạc.
Tô Lạc thấy mặt mày nàng hớn hở, bộ dáng như có chuyện rất vui khiến mình cũng thấy tò mò: “Chuyện gì làm ngươi vui vẻ như vậy?”
“Tiểu thư, hiện tại bên ngoài đều lan truyền khắp nơi, chuyện là Dao Trì tiên tử vì muốn ép buộc ngài, mà không ngại hợp tác với phu nhân để đầu độc ngài! Bên ngoài, mọi người truyền tai nhau chuyện này, giống như là bọn họ thực sự tận mắt chứng kiến vậy.” Lục La thấy thật vui vẻ.
Khóe miệng Tô Lạc vẽ lên một nụ cười lạnh nhạt.
Sau khi Lý Dao Dao gây ra chuyện như vậy, nàng còn muốn rút lui mà không bị sứt mẻ gì sao? Làm gì có chuyện tốt như thế?
Cho dù sau lưng có Dao Trì Lý gia chống lưng thì làm sao? Mỗi người đều phải có trách nhiệm với việc mình làm.
Chuyện đó mới xảy ra ở Tô Phủ hôm nay, mà trong chớp mắt liền lan truyền khắp đường lớn, ồn ào huyên náo. Rốt cuộc là do ai điều khiển? Người Tô Lạc nghĩ đến đầu tiên là Nam Cung Lưu Vân.
Nửa đêm.
Màn đêm đen nhánh như mực.
Thân mình nhỏ xinh của Tô Lạc chìm vào trong màn đêm, thân ảnh nàng nhanh nhẹn mà nhanh chóng chạy như bay về hướng Tấn Vương phủ.
Thị vệ Tô phủ không hề có ai phát hiện Tô Lạc đã chạy ra ngoài.
Bốn phía Tấn Vương phủ đều có hộ vệ san sát, nhưng mà tất cả bọn họ đều biết mặt Tô Lạc, cho nên bọn họ cũng không ngăn trở nàng.
Tô Lạc cứ đơn giản mà tiến vào bên trong Tấn Vương phủ.
Nàng túm lấy vị quản gia hỏi han một chút, mới biết được Nam Cung Lưu Vân đang ở phòng tắm.
Tô Lạc không đi vào chỗ đó, mà chỉ ngồi chờ ở phòng ngủ của hắn.
Không bao lâu, Nam Cung Lưu Vân mặc một bộ đồ ngủ màu trắng, đi vào phòng.
Lúc này, mái tóc đen như mực của hắn rối tung, buông xõa phía sau. Tắm gội xong, da thịt hắn phát sáng lấp lánh, thoạt nhìn mê hoặc vô cùng, quả thực là tú sắc khả xan(1).
Tô Lạc còn chưa phản ứng gì, Nam Cung Lưu Vân đã nhấc tay kéo nàng lại gần, chỉ mới kịp ngước mắt lên, thì Tô Lạc đã ngồi ở trên đùi của Nam Cung Lưu Vân.
Nhìn thấy Tô Lạc, Nam Cung Lưu Vân hiển nhiên cảm thấy rất vui vẻ. Trên gương mặt anh tuấn hiếm khi cười nói với người ngoài, lại mang theo ý cười tràn ngập.
Đôi mắt sâu thẳm của hắn bị hơi nước nóng làm cho mờ mịt, nhưng lúc này vẫn nhìn Tô Lạc chằm chằm, đôi môi đỏ quyến rũ vẽ lên một nụ cười tà mị, thanh âm trầm thấp: “Bổn vương đang định đi tìm ngươi, thì ngươi đã tự động chạy đến trước cửa rồi. Ngươi và bổn vương quả nhiên là tâm linh tương thông.”
Bàn tay Tô Lạc mềm như bông mà dịu dàng xoa nắn mặt hắn, chọt chọt mũi hắn: “Ngươi muốn đêm trộm hương khuê?”
“Hiện tại trái lại, là ngươi muốn đi trộm hoa, nên bổn vương chỉ cố gắng tiếp nhận thôi.” Cánh tay ấm áp của Nam Cung Lưu Vân bế Tô Lạc lên, bước về hướng giường lớn.
Bị ném lên giường, Tô Lạc dùng tư thế ngưỡng mộ mà nhìn về phía Nam Cung Lưu Vân.
Bề ngoài của thằng nhãi này khi trưởng thành đúng là đẹp trai nhất thế gian.
Trên gương mặt anh tuấn không ai bì kịp, có đôi mắt đen nhánh như mực, thâm sâu như biển, tỏa ra mùi hương hấp dẫn, đánh thẳng vào hô hấp của người khác, hô hấp mạnh mẽ dường như có thể hít cả người Tô Lạc vào trong lồng ngực.
Khóe miệng hắn gợi lên nét tươi cười tà mị, quyến rũ đên mức trái tim của Tô Lạc cứ nhảy loạn cả lên.
“Đừng lại gần ta.” Ý thức được chuyện hắn sắp làm, Tô Lạc lăn lộn một vòng, muốn nhảy ra khỏi giường.
Nhưng lúc này Nam Cung Lưu Vân giống như con sói đói mà ôm chặt lấy nàng.
Vì thế, chiếc mũi của Tô Lạc vừa khéo mà đập vào ngực hắn, phát ra âm thanh của da thịt kịch liệt va chạm với nhau.
Nam Cung Lưu Vân phụt cười thành tiếng. Hắn trở người, nằm ngửa trên giường, mà Tô Lạc vẫn duy trì tư thế dựa vào ngực hắn.
Tô Lạc ôm chặt chiếc mũi đau, tức giận mà trừng Nam Cung Lưu Vân: “Ngươi thật thô lỗ!”
Nam Cung Lưu Vân vừa buồn cười vừa xót xa mà giúp nàng xoa xoa mũi, thái độ giống như đang dỗ dành người bạn nhỏ bé: “Phải, phải. Bổn vương sai rồi. Lần sau, ta đảm bảo sẽ ôn như như nước.”
***
(1) Tú sắc khả xan: Vẻ đẹp có thể mài ra để ăn được