Đây là nguyên tố hệ lôi.
Hắn sở hữu nguyên tố có lực công kích mạnh nhất trong các nguyên tố, hệ lôi.
Không chờ Lý Ngạo Khung ra tay trước, Bắc Thần Ảnh và Lam Tuyển nhìn nhau, rồi cùng lúc lao tới chỗ hắn như sói đói vồ mồi.
Lý Ngạo Khung là thiếu cung chủ của Dao Trì Lý gia, thực lực đương nhiên rất mạnh, trong dàn thế hệ trẻ thì chỉ có Nam Cung Lưu Vân có thể hoàn toàn áp chế được hắn.
Bắc Thần Ảnh và Lam Tuyển hiển nhiên là đánh không lại hắn, nhưng bởi vì trước kia Tô Lạc có cho bọn họ mỗi người một quyển bí kíp võ công. Thực lực của hai người hợp lại, cùng nhau chăm chỉ, khổ luyện, cuối cùng đã đột phá đến cấp bảy. Cho nên, lúc này hai người cùng hợp sức mới vất vả bất phân thắng bại với Lý Ngạo Khung.
Nhưng mà, cuối cùng thì cán cân lại phải nghiêng về một phía.
Một bóng người bất ngờ chậm rãi xuất hiện phía sau lưng Lý Ngạo Khung.
“Lý nhị thúc?” Bắc Thần Ảnh vừa nhìn thấy người kia, sắc mặt tức khắc trở nên vô cùng khó coi.
Lý nhị thúc kia chính là Lý Nghiêu Tường.
Lý gia quả thật là cực kỳ vô sỉ!
Đã đồng ý trong vòng một năm không đuổi giết Tô Lạc, nhưng giờ lại lật lọng, Nam Cung Lưu Vân vừa rời đi đã lập tức xé bỏ hiệp ước.
Chuyện này cũng xem như không kể đến đi.
Phái một vị đạt đỉnh cấp bảy Lý Ngạo Khung còn chưa đủ, hiện tại còn đến thêm một vị cấp tám Lý Nghiêu Tường, hai người này cũng có thể xem như là chủ tử của Dao Trì cung rồi.
Cử đến hai người như bọn họ, chỉ để đuổi giết một vị cô nương nhỏ bé thôi sao? Hành động này của Dao Trì cung quả thật cực kỳ vô liêm sỉ!
Sắc mặt Bắc Thần Ảnh hiện lên vẻ phẫn nộ: “Lý nhị thúc, dựa vào thân phận của ngươi, thì không nên ra tay giết hại một vị tiểu bối chứ hả? Chuyện này mà truyền ra ngoài thì thật không dễ nghe chút nào đâu.”
Lý Nghiêu Tường bắt tay sau lưng, tư thái nhàn nhã mà đứng yên tại chỗ, hắn còn nở một nụ cười lạnh với Bắc Thần Ảnh: “Tiểu bối chớ có xen vào việc của người khác, tránh rước tai họa đến cho Bắc Thần cung.”
Giữa ba cung lớn, quan hệ giữa Bắc Thần cung và Bích Phàm cung không tệ, nhưng bọn họ với Dao Trì cung lại luôn luôn xa cách.
Bắc Thần Ảnh tức giận đến đỏ cả mặt, lên tiếng uy hiếp: “Lý nhị thúc, nếu ngươi thật sự muốn ra tay, vậy cũng đừng trách cháu kể lại chuyện này cho người khác nghe. Đến lúc đó, tiếng “tốt” của Lý nhị thúc sẽ vang vọng khắp toàn bộ đại lục! Chuyện Dao Trì Lý gia nói hai lời cũng sẽ truyền ra ngoài. Đến khi chuyện đã rồi, thì uy danh của Dao Trì cung cũng trở thành rác thôi. Ngài không được trách cháu đâu!”
Lý Nghiêu Tường lạnh lùng cười.
Chỉ thấy ống tay áo của hắn phất lên, tức khắc xuất hiện hơn mười người mặc áo xanh, họ im lặng mà vây thành một vòng tròn xung quanh chỗ Tô Lạc ngồi.
Nháy mắt, sát khí đột ngột tăng lên, không khí trở nên khẩn trương.
Lý Nghiêu Tường nhìn Bắc Thần Ảnh liếc mắt một cái, đáy mắt hiện lên một tia gian xảo: “Đám người này không phải là người của Lý gia, như vậy thì không tính là vi phạm nghị ước rồi.”
Nói như vậy, thì hắn cũng biết giữa Lý Ngạo Khung và Tô Lạc có một nghị ước, hiệu lực trong vòng một năm.
Tay Lý Nghiêu Tường hơi giơ lên.
Chỉ cần hắn phất tay lên, thì mười mấy sát thủ vây quanh Tô Lạc sẽ tức khắc cắt nàng thành ngàn mảnh vụn, vĩnh viễn biến mất khỏi đại lục này.
Mắt thấy thảm kịch sắp xảy ra, mà Bắc Thần Ảnh và Lam Tuyển dù kéo đánh lâu cũng không hạ được đối phương, trong lòng rối tung hết cả lên.
Bọn họ ở cùng Nam Cung Lưu Vân suốt bao năm, biết rõ lần này Nam Cung Lưu Vân đối với Tô Lạc là thật lòng. Hắn dùng chân tình của mình để nói ra mấy câu mà bọn họ nghe xong đều chấn động đến líu lưỡi. Trong thật tâm của hắn, căn bản không có vị trí nào cho Lý Dao Dao, từ nhỏ đến lớn đều không có.
Nếu Tô Lạc chết dưới sự bảo vệ của bọn họ, như vậy, thì tình nghĩa huynh đệ giữa bọn họ cũng chẳng còn nữa.
Quan trọng nhất là, ai cũng không thể tưởng tượng được, nếu như Nam Cung Lưu Vân biết được tin Tô Lạc chết rồi, thì hắn sẽ làm ra chuyện điện cuồng tới mức nào cả.
“Lý Nghiêu Tường, ngươi mau dừng tay lại!” Bắc Thần Ảnh càng nghĩ càng hoảng sợ, nhìn tay Lý Nghiêu Tường càng lúc càng giơ cao, lập tức gấp đến độ hét lên.
“Mẹ nó Lý Nghiêu Tường, ngươi muốn hủy diệt toàn bộ Dao Trì Lý gia có phải hay không? Mau dừng tay! Dừng tay!” Lam Tuyển gấp đến mức hai mắt đỏ bừng, bỏ qua Lý Ngạo Khung mà đánh sang Lý Nghiêu Tường!