Lý Ngạo Khung tức giận đến chết khiếp.
Mắt thấy bày trận sắp hoàn thành, lại xảy ra chuyện xấu như vậy, hắn quả thực muốn phát điên!
Hắn cảm giác được viên Linh Đạn Cầu này có uy lực không thể địch nổi, khí thế giống như lôi đình vạn quân, cách rất xa cũng đã khiến cho người ta phải sợ hãi.
Lý Ngạo Khung không thể không nhịn đau ngừng lại trận thế vốn đã bày được tám phần, hết thảy thất bại trong gang tấc.
Mắt thấy Linh Đạn Cầu sắp bay tới, hắn xoay người chạy trối chết.
Nhưng mà, hắn vẫn xem nhẹ uy lực của Linh Đạn Cầu.
Linh Đạn Cầu này không phải cấp bảy, cũng không phải cấp tám, nó là Linh Đạn Cầu cấp chín.
Lý Ngạo Khung đời này còn chưa gặp qua Linh Đạn Cầu có uy lực đáng sợ như vậy, cho nên hắn đã không thể tính được tốc độ chính xác để trốn thoát.
Thế cho nên trong trong quá trình chạy trốn, Linh Đạn Cầu hung hăng đập vào lưng hắn.
“Đùng!”
Cả ngọn núi bùng lên một ngọn lửa hình nấm cực kì to lớn, ngọn lửa cuồn cuộn bốc lên trời.
Không trung vốn u ám ngay lập tức sáng như ban ngày, mây đen nhanh chóng tan đi.
Ngay trước khi Linh Đạn Cầu nổ mạnh, Bắc Thần Ảnh đã đè Tô Lạc xuống đất, thân mình che ở sau lưng nàng, bảo vệ nàng.
Dư chấn nổ mạnh của Linh Đạn Cầu bắn ra tro tàn lấp đầy toàn bộ phía sau lưng của hắn, hết tầng này tới tầng nọ.
Chung quanh yên tĩnh đến đáng sợ.
Yên tĩnh không một tiếng động giống như tử vong đang buông xuống.
Hơn nửa ngày sau, Bắc Thần Ảnh mới run người làm rơi bùn đất lấp trên lưng, gian nan mà giãy giụa bò dậy, thuận tiện kéo Tô Lạc lên.
Cho dù được bảo vệ dưới người Bắc Thần Ảnh, mặt Tô Lạc vẫn tràn đầy tro bụi, thoạt nhìn vừa hỗn độn lại vừa chật vật.
Bắc Thần Ảnh thấy cái mặt lấm lem này của Tô Lạc, chỉ vào nàng, tức khắc cười ha ha, cười đến nước mắt đều tràn ra: “Ha ha ha, tẩu tử, ngươi giống y hệt con mèo hoa, ha ha ha!”
“Cười gì mà cười, ngươi tự nhìn lại mình đi rồi nói sau.” Tô Lạc tức giận mà đẩy hắn một chút, Bắc Thần Ảnh đứng thẳng không được, tức khắc đặt mông ngã ngồi trên mặt đất.
Tô Lạc không khỏi có chút luống cuống, nàng nửa quỳ xem xét Bắc Thần Ảnh: “Sao lại yếu đuối mong manh như vậy? Có phải bị thương hay không, mau cho ta xem.”
Bắc Thần Ảnh toét miệng cười, cười đến lộ ra hai cái răng nanh, hắn xua tay: “Không có việc gì, không chết được.”
Tô Lạc lo lắng mà nhìn hắn: “Còn nói không có việc gì, đứng cũng đứng không yên.”
Nhìn hắn đầy người đầy mặt đều là tro bụi, Tô Lạc không khỏi có chút áy náy.
Thiếu niên vốn dĩ giống như mặt trời ngày xuân, ngày thường đều là cưỡi ngựa ngắm hoa, nghe đàn ngâm thơ, thế gia đệ tử cao quý, khuôn mặt tuấn tú bất phàm kia được bao nhiêu cô nương yêu thích chứ?
Nhưng vì muốn bảo hộ nàng, lại biến thành khuôn mặt dính đầy cát bụi xấu xí như kia.
Hơn nữa hắn vì giữ chặt Lý Ngạo Khung, không biết đã bị đánh trúng bao nhiêu chưởng, nội thương có nghiêm trọng hay không.
Nhìn vết máu loang lổ trước ngực và quần áo rách nát của hắn, Tô Lạc càng thêm áy náy.
Bắc Thần Ảnh lại không để ý đến vết thương trên người mình chút nào, hắn mặt mày hớn hở, hai cái răng nanh nhe ra sáng bóng. Hắn đang muốn trêu ghẹo Tô Lạc vài câu, nhưng mà tươi cười trên mặt hắn ngay lập tức cứng ngắc.
Tô Lạc cảm giác được không khí chung quanh trở nên có chút kì lạ.
Nhìn khóe miệng Bắc Thần Ảnh cứng đờ run rẩy, trong lòng Tô Lạc có một loại dự cảm thật không tốt: “Sao, làm sao vậy?”
Bắc Thần Ảnh mở to đôi mắt tròn trịa, sau một lúc lâu cũng không ra tiếng, chỉ dùng ngón tay chỉ sau lưng Tô Lạc.
Lúc này, phía sau Tô Lạc xuất hiện một cái bóng màu đen.
Dưới ánh mặt trời, cái bóng đen này cơ hồ bao trùm cả người Tô Lạc.
Tô Lạc nhìn cái tay ném Linh Đạn Cầu của mình, cuối cùng vẫn cắn chặt răng, quay đầu lại…
Khi nhìn thấy người trước mặt, Tô Lạc chỉ cảm thấy ấn đường đang không ngừng run rẩy.
Này mẹ nó rốt cuộc là may mắn gì?