Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 689: Thần linh trên trời (5)




Lúc này sắc mặt của nàng bị ngạt đến đỏ bừng, ánh mắt sung huyết, thống khổ hận không thể chết đi.
“Buông nó ra...” Tô Lạc chỉ vào Tiểu Thần Long, đứt quãng mà nói: “Nó không phải chó... Là... rồng...”
Tô Lạc bởi vì bị thít chặt cổ nên không thể nói rõ ràng, nhưng Lý Ngạo Khung lại có thể nghe rõ ràng.
“Rồng?” Hắn dùng một bàn tay xách gáy Tiểu Thần Long lên, vỗ cái mông của nó: “Con chó này, ngươi nói cho ta biết nó là rồng? Tô Lạc, ngươi thích gạt người đến thế sao? Ngươi thật nghĩ ta là đứa ngốc à!”
Tô Lạc lúc này vô cùng hối hận.
Sớm biết thế đã khiến Tiểu Thần Long hóa thành chân thân, nói như vậy Lý Ngạo Khung sẽ không xuống tay với nó.
Rốt cuộc Long tộc có thực lực mạnh mẽ, uy danh lan xa, hơn nữa vô cùng sĩ diện và bênh vực người nhà, toàn bộ đại lục đều vô cùng kính sợ Long tộc.
Lý Ngạo Khung nhéo cổ Tiểu Thần Long, tay tăng thêm lực, Tiểu Thần Long vẫn còn đang ở kì trẻ con bị bóp đến thè đầu lưỡi nhỏ ra.
“Nha đầu thúi, nhìn thế giới này lần cuối đi, bởi vì ngươi lập tức sẽ phải vĩnh viễn rời đi.” Lý Ngạo Khung âm trầm cười lạnh, không chỉ tăng thêm lực trong tay mà còn siết chặt thêm lôi điện đang vây xung quanh cổ Tô Lạc.
“Tiểu Lạc!”
“Tẩu tử!”
Trên mặt Bắc Thần Ảnh và Lam Tuyển đều xuất hiện thần sắc tuyệt vọng.
“Cứ như vậy mà chết sao?” Trong lòng Tô Lạc không hề cam lòng.
Nàng thật sự không muốn chết, nàng còn có rất nhiều rất nhiều chuyện muốn làm.
Đặc biệt là Nam Cung, lần trước còn đồng ý muốn bái Dung Vân đại sư làm thầy, chữa khỏi tật thương ở chân cho hắn, nàng sao lại có thể chết như vậy?
Nếu sau khi Nam Cung xuất quan, phát hiện mình đã chết, hắn sẽ khổ sở như thế nào? Khi đó, còn ai có thể an ủi hắn?
Khóe mắt không hiểu sao bắt đầu ướt át.
Trên cổ, lôi điện càng ngày càng siết chặt, càng ngày càng chặt...
Trước mắt Tô Lạc bắt đầu xuất hiện ảo ảnh mơ hồ, thần trí dần dần không rõ, cảm giác hít thở không thông càng ngày càng nghiêm trọng...
Chính là đột nhiên, Bắc Thần Ảnh ngây ngẩn cả người.
Lam Tuyển càng là dùng sức xoa đôi mắt của mình, cả người hoàn toàn ngốc.
Ám Dạ Minh đang chạy tới cũng dừng lại bước chân, khó có thể tin mà nhìn kỳ cảnh trước mắt.
“Đây là có chuyện gì?”
Bắc Thần Ảnh và Lam Tuyển hai mặt nhìn nhau, trong mắt hai người hiện lên thần sắc không thể tưởng tượng.
Những lôi điện vốn đang kiêu ngạo bay múa ép chặt trên cổ Tô Lạc, từng vòng từng vòng siết lại, trong giờ khắc này, tựa hồ bị đóng băng, cứng đờ không nhúc nhích.
Không chỉ có như thế.
Lấy Tô Lạc và Lý Ngạo Khung làm trung tâm mà khuếch ra phạm vị trăm mét, phảng phất toàn bộ thời không đều đang yên lặng, hai người phảng phất như đã dừng hình.
Không chỉ có bọn họ, hoa cỏ cây cối chung quanh, nhánh cây đang thiêu đốt, toàn bộ đều yên lặng...
Tĩnh.
Bốn phía yên tĩnh đến đáng sợ.
Trên mặt Lý Ngạo Khung là xưa nay chưa từng có kinh hãi sợ hãi!
Lúc này, phía chân trời truyền đến dao động linh lực.
Tuy rằng rất nhỏ, nhưng lại cho người ta cảm giác chấn động mãnh liệt.
Sau đó, giữa không trung xuất hiện ba thân ảnh khác nhau.
Người đi đầu chỉ khoảng hai mươi, mặc một bộ áo gấm màu trắng, tóc dài đen nhánh trút xuống như thác, ngũ quan tinh mỹ đến mức tận cùng.
Hắn khoanh tay mà đứng, mặt mày có chứa nhàn nhạt xa cách, ánh mắt nhàn nhạt kia đảo qua một cái, giống như thần linh đang nhìn chúng sinh dưới trần gian.
Khiến người không dám nhìn thẳng, trong lòng sợ hãi...
Hai người phía sau hắn thực rõ ràng là người hầu, nhưng mặc dù là người hầu...

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.