Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 69: Sơn Mạch Lạc Nhật (6)




Tất cả mọi người nhìn Nam Cung Lưu Vân một cách đầy ngưỡng mộ. Liễu Nhược Hoa và một vị cô nương khác là Lý Uyển khi nhìn Nam Cung Lưu Vân, đáy mắt càng có chút si mê.
“Cắt ra.” Mặt mày Nam Cung Lưu Vân như vẽ, mắt sáng như đuốc, đạm mạc phân phó.
Nguy cơ được giải trừ, tất cả mọi người đều nhẹ nhàng thở ra, trong lòng cũng thả lỏng bớt.
Lưu Duy Minh lau cái trán đầy mồ hôi lạnh, vui sướng mà chạy đến, thật cẩn thận cắt ngọc giác ra, cung kính mà dâng cho Nam Cung Lưu Vân, bất chợt hắn lại có chút do dự: “Điện hạ, ngài muốn ngọc giác này?”
Đối với loại cao thủ như Tấn Vương mà nói, cái ngọc giác này cũng không hữu dụng mà nhỉ?
Nam Cung Lưu Vân ngước mắt liếc nhìn hắn.
Ngực Lưu Duy Minh như bị đá đè nặng, nặng nề đến mức không thở nổi.
Cả người hắn co rúm lại, ôm ngực, một câu cũng nói không nên lời.
Nam Cung Lưu Vân nhàn nhạt liếc nhìn hắn một cái, đưa ngọc giác cho Tô Lạc, nhướng mày, cười dịu dàng thắm thiết mà nói: “Cũng khá xinh đẹp, cầm chơi thoải mái.”
“Không cần.” Đôi mắt sáng của Tô Lạc nhàn nhạt nhìn hắn, liền dứt khoát cự tuyệt: “Không bỏ công thì không nhận.”
Không cần? Đám người Lưu Duy Minh trong lòng như đang rỉ máu,
Vị cô nương này có phải bị dọa ngu người rồi hay không? Đây chính là ngọc giác của rắn hoang dã, ngọc giác!
Vô số người vì muốn có nó mà mất mạng, nàng lại nói không cần!
Thật đúng là cứ lấy mình ra so người thì chỉ có ngày tức chết.
Tấn Vương điện hạ sao lại phải đối xử tốt với nàng như vậy? Liễu Nhược Hoa cắn môi dưới, đến mức muốn cắn nát cả răng, nàng sắp ghen ghét đến phát điên.
Nam Cung Lưu Vân lại vẫn cười cưng chiều như cũ, nhẹ nhàng xoa đầu nàng: “Không cần thì bỏ đi, lại không phải cái gì cũng đáng chơi.”
Vứt, vứt bỏ?
Trong nháy mắt, dường như mọi tầm mắt đều tập trung đến đôi bàn tay trắng nõn đang cầm ngọc giác của Tô Lạc, rõ ràng đang rất chờ mong nàng mau chóng ném nó đi.
Tô Lạc thấy bọn họ vội vàng đến chảy nước miếng, trong lòng thầm cảm thấy buồn cười, miệng lại nói: “Nếu đã vậy… Được rồi, ta bảo quản giúp ngươi, khi nào ngươi cần thì trả lại ngươi.”
Nam Cung Lưu Vân không có ý kiến.
Lời này vừa nói ra, đám người Lưu Duy Minh thất vọng vô cùng.
Trên người Nam Cung Lưu Vân toát ra chút lạnh lẽo, biểu tình lạnh nhạt xa cách, lạnh lùng liếc Lưu Duy Minh: “Nội đan.”
Bề ngoài Lưu Duy Minh trông vẫn như thường, nhưng trong lòng lại âm thầm than khổ.
Lấy thực lực của Tấn Vương điện hạ, hắn mà để ý nội đan của một con rắn? Hắn vốn muốn nhân lúc hỗn loạn mà lấy đi nội đan, bởi vì đây là nhiệm vụ vật phẩm của bọn họ.
Nhưng nếu Tấn Vương điện hạ đã điểm danh, hắn làm sao dám tham ô?
Đào nội đan ra, rửa sạch sẽ sau đó bỏ vào hộp bạch ngọc, Lưu Duy Minh lúc này mới cung kính mà đưa cho Nam Cung Lưu Vân.
Lưu Duy Minh lấy hết can đảm, yếu ớt hỏi: “Điện hạ, viên nội đan này… Ngài có bán không?”
Nhưng điều làm bọn họ ghen tị chính là việc Nam Cung Lưu Vân lại trực tiếp ném hộp ngọc cho Tô Lạc.
Không nói một lời, lại là câu trả lời tốt nhất.
“Nhưng mà… Đó là nhiệm vụ vật phẩm của chúng ta, hơn nữa rắn hoang dã cũng là chúng ta đưa tới!” Liễu Nhược Hoa tức giận bất bình, lớn tiếng ồn ào.
Nàng cảm thấy thật không công bằng, Tô Lạc còn chưa động thủ, còn đứng ở nơi đó xem kịch, cuối cùng mọi chiến lợi phẩm đều chạy đến trong lòng bàn tay nàng ta. Nàng sao có thể nuốt xuống cơn giận này?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.