“Ha ha ha, đau chết mất, cứu mạng à.” Bắc Thần Ảnh cười chảy ra nước mắt: “Các ngươi mau đi, tiếp tục truyền bá, lần này là tình nhân của Dao Trì Cung, Cung Chủ phu nhân.”
Thấy bọn người hầu nhận lệnh mà đi, Bắc Thần Ảnh cười rồi chậm rãi ngồi dậy lau những vệt nước ngay khóe mắt.
Bắc Thần Ảnh hít sâu mấy hơi mới trở lại bình thường.
Lại nhớ tới tình cảnh ngày đó Tô Lạc bị bóp cổ, Bắc Thần Ảnh dung nhan anh tuấn ấm áp như ánh mặt trời bỗng hiện lên tia hung ác nham hiểm.
Những lời đồn thổi đó hoàn toàn là do đám người Bắc Thần Ảnh thiết kế thực thi, Tô Lạc cũng không có tham dự vào.
Nàng ngủ một giấc liền phát hiện lời đồn đãi bên ngoài đã như thế rồi.
Có điều, Dao Trì Cung cũng hoàn toàn không phải không có đối sách, ít nhất, Dao Trì tiên tử ra tay, rất nhanh đã áp những lời đồn đãi đó xuống.
Tin tức Dung Vân đại sư đến Đế đô chính là thả Lý Dao Dao ra.
Phát ra tin tức này, đồng thời nàng còn tuyên truyền chuyện Dung Vân đại sư muốn thu nhận nàng làm đồ đệ.
Lý Dao Dao am hiểu sâu nhược điểm của lời đồn bát quái.
Lời đồn bát quái có hiệu lực trong thời gian đã định, hơn nữa nếu tin sau có sức hút hơn tin trước, như vậy tin tức kia nhất định sẽ bị che lấp.
Cho nên tin tức kia vừa truyền ra, chuyện Dung Vân đại sư muốn thu nhận Lý Dao Dao làm đồ đệ, toàn bộ Đế Đô tất cả mọi người đều kinh sợ.
Không chỉ toàn bộ Đế Đô, toàn bộ Đông Lăng, mà tất cả cường giả Đại Lục, đều kinh sợ ngây người.
Dung Vân đại sư trước nay cũng chỉ thu nhận một đồ đệ là Lãnh Diễm.
Nếu như Dao Trì tiên tử bái nhập vào cửa Dung Vân đại sư, như vậy Dao Trì Cung sẽ xếp trong thập đại thế gia, tất nhiên sẽ hơn đời trước.
Trong nhất thời, giống như mọi ánh mắt đều chú ý về Đế Đô Đông Lăng quốc, tất cả mọi người chú ý nhất cử nhất động nơi này.
Mà Dao Trì Lý gia đã hoàn toàn tương phản so với mấy ngày trước, cảnh tượng giăng đèn kết hoa vô cùng náo nhiệt phồn vinh.
Dao Trì Lý gia ồn ào như thế, trong Tô phủ lại vô cùng yên tĩnh.
Thư phòng.
Tô Tử An ngồi ngay ngắn bên bàn sách, mày nhíu chặt.
Hắn nhìn phong thư trong tay, trên mặt thần sắc thay đổi liên tục, tâm tình bất ổn.
Thật ra phong thư này mấy ngày trước đã truyền đến trong tay hắn, lúc ấy đã truyền tin Lý Dao Dao là đệ tử nhập môn.
Thái độ trước sau vẫn không thay đổi, vẫn kiêu ngạo và xem thường.
Nhưng sau khi phong thư này được đưa đến, đế đô rất nhanh xem Dao Trì Lý gia thành gièm pha chế giễu.
Lúc ấy, không thể không nói, trong lòng Tô Tử An có vài phần vui sướng khi người gặp họa, cho nên phong thư này sẽ bị hắn bỏ trong góc.
Nhưng mà ngàn năm thế gia không hổ danh là ngàn năm thế gia, sự tình sâu bên trong, không phải đánh phạm vi nhỏ một hai lần thì có thể vặn ngược được.
Một khi Lý Dao Dao bái nhập cửa Dung Vân đại sư, vậy thiên hạ này, còn ai dám khoa môi múa mép cơ chứ?
Cho nên, mỗi lần Tô Tử An cảm thấy áp lực lại từ chỗ ngăn kéo sâu nhất lấy phong thư này ra.
Nội dung phong thư này rất đơn giản, chỉ có số chữ ít ỏi, nói đơn giản là chỉ có một câu.
Đuổi Tô Lạc ra khỏi Tô phủ ngay!
Đúng vậy, chính là tám chữ đơn giản như vậy.
Nhưng mà tám chữ này, lại làm cho Tô Tử An cảm thấy trong lòng vô cùng khó xử.
Nếu như là tám năm trước, Dao Trì Lý gia đưa đến phong thư này, vậy thì tốt rồi, Tô Tử An tuyệt đối sẽ làm theo, căn bản không có chút do dự hay nửa phần khó xử nào.
Nhưng tình huống bây giờ không đơn giản như vậy.
Trước không nói nhưng nửa năm qua sức mạnh của Tô Lạc có tiến bộ vượt bậc, đơn giản mà nói thì nàng có quan hệ với Tấn Vương điện hạ.
Chỉ cần có điểm này, hắn đã luyến tiếc không muốn buông tay.
Nhưng mà nếu không nghe theo Dao Trì Lý gia... Trong mắt Tô Tử An hiện lên tia mơ hồ.
Làm sao bây giờ? Hắn rốt cuộc là nên làm thế nào, đối với hắn, đối với Tô phủ thì cách nào mới là cách tốt nhất?
Tô Tử An cảm thấy càng ngày càng bối rối khó xử.
Ngày hôm đó, Dung Vân đại sư đáp ứng Cảnh Đế vào hoàng cung.
Mà người bồi bên cạnh hắn không thể tin được là Dao Trì tiên tử.