Tà Vương Truy Thê: Phế Tài Nghịch Thiên Tiểu Thư

Chương 701: Chuyện thu đồ đệ (1)




Hôm nay, Dung Vân đại sư mặc một bộ áo bào tơ vàng hoa lệ toát lên vẻ nhanh nhẹn, đôi mắt trong suốt sâu thẳm tựa như hồ nước xanh biếc, ánh mắt mờ mịt không chút gợn sóng, vô dục vô cầu, giống như một vị thần đang ngao du nhân gian.
Cảnh Đế vốn đang ngồi ngay ngắn trên cao, nhìn thấy Dung Vân đại sư đi đến, lập tức từ long ỷ đứng lên, bước nhanh xuống dưới nghênh đón.
Cảnh Đế mỉm cười: “Dung Vân đại sư đường xa đến đây, xin mời ngồi.”
Thần sắc Dung Vân đại sư bình tĩnh, ôn hòa như nước, ông ta hơi hơi gật đầu, thong dong ngồi xuống. Vẻ mặt dửng dưng không quá tôn kính với Cảnh Đế.
Cảnh Đế cũng cho rằng Dung Vân đại sư hờ hững như vậy là điều hiển nhiên.
Thái giám tổng quản rất nhanh chóng đích thân dâng lên loại trà tốt nhất.
Cảnh Đế nhận lấy, tận tay dâng lên.
Đôi mắt Dao Trì tiên tử lấp lánh ánh cười, tiến lên một bước đón lấy chung trà trong tay Cảnh Đế: “Bệ hạ, để thần làm được rồi.”
Cuối cùng, Dao Trì tiên tử đích thân dâng trà thơm, cung cung kính kính bước đến án kỉ (1), động tác thành thạo tự nhiên, tựa như đây là việc nàng thường làm.
Trên điện Kim Loan lúc này, ngoại trừ Cảnh Đế, còn có văn võ đại thần trong triều.
Nhìn thấy một màn như vậy, trên mặt mọi người không khỏi lộ vẻ kinh sắc.
Bình thường nghe nói Dung Vân đại sư tính tình lạnh nhạt, đối với đệ tử của mười đại gia tộc có thế lực đều tỏ thái độ khinh thường, người khác lại càng khó tiếp cận.
Nhưng hiện giờ Dung Vân đại sư lại ngầm đồng ý để Dao Trì tiên tử đi theo cạnh ông, thay ông châm trà rót nước, có thể thấy đại sư dường như đã chấp nhận nàng.
Nghĩ đến đây, ánh mắt mọi người nhìn Dao Trì tiên tử càng thêm một phần kính trọng.
Những người trước đây vui sướng khi thấy Dao Trì Lý gia gặp họa vì tin đồn thất thiệt kia hiện tại đều câm như hến, lo sợ sẽ rước thêm phiền phức.
Lý Dao Dao đặt chung trà xuống liền ngoan ngoãn đứng bên người Dung Vân đại sư, đôi mắt cười nhạt, dáng vẻ thu hút vạn người, nhìn như tiên tử lạc vào nhân gian, mỹ lệ không gì sánh được.
Cảnh Đế nhìn thấy thái độ của Dung Vân đại sư đối với Dao Trì tiên tử, tâm tư ban đầu lại dần dao động.
Ngày đó, khi Nam Cung Lưu Vân rời đi, hắn từng vào cung nói với mình, nói cái gì mà đời này trừ nha đầu thúi Tô Lạc thì không cưới người khác, còn nói nha đầu kia của Tô gia tiềm lực vô hạn, thành tựu tương lai chắc chắn không kém Lý Dao Dao.
Cảnh Đế lắc đầu.
Ngày đó ông thật đúng là bị lão Nhị lừa gạt, nên mới đi tin những lời ấy.
Hiện giờ nhìn xem thái độ của Dung Vân đại sư đối với Lý Dao Dao, kẻ ngốc cũng nhìn ra được, Lý Dao Dao sắp được một bước lên trời rồi.
Nếu Lý Dao Dao được Dung Vân đại sư thu nhận làm đệ tử, thân phận lại thêm quý trọng một bậc, đến lúc đó lão Nhị mà muốn cưới người ta thì còn phải xem lại đã.
Nghĩ đến đây, ý muốn thay mặt Nam Cung Lưu Vân định hôn sự với Dao Trì tiên tử càng thêm mãnh liệt.
Hơn nữa, tốt nhất phải định hôn sự trước khi Lý Dao Dao được Dung Vân đại sư nhận làm đồ đệ.
Cảnh Đế cố gắng kiềm chế ý nghĩ đang rục rịch trong lòng, cười nói với Dung Vân đại sư: “Khó có khi đại sư đến đây một chuyến, người nên lưu lại nước Đông Lăng lâu một chút.”
Dung Vân đại sư nhấp một ngụm trà, lãnh đạm lên tiếng: “Sau khi thu nhận đồ đệ sẽ rời đi."
Khóe miệng tươi cười của Cảnh Đế hơi cứng lại.
Cách nói chuyện của Dung Vân đại sư thật đúng là không khách khí, cho dù đối phương là hoàng đế cũng không chút lưu tình.
Nhưng Cảnh Đế chẳng qua chỉ là hơi buồn bực, chứ không thực sự tức giận.
Bởi vì người đạt đến trình độ thực lực cao như Dung Vân đại sư sẽ không câu nệ thế tục, hỉ nộ vô thường mới là thái độ bình thường đối với người ngoài.
Chẳng qua đã nhắc đến chuyện thu nhận đồ đệ, Cảnh Đế không khỏi động lòng, ông liếc nhìn Lý Dao Dao một cái, lại cười hỏi: “Đây quả thực là chuyện tốt, không biết đại sư đã xác định thu nhận ai làm đồ đệ chưa?”
Ánh mắt Dung Vân đại sư nhìn ông giống như đang nhìn một kẻ ngốc, thanh âm nhàn nhạt, nhẹ nàng như gió: “Chưa hề.”
Cảnh Đế vỗ tay một cái, hưng phấn nói: “Nói như vậy, hay là để trẫm tập hợp các luyện dược sư đến cho đại sư từ từ chọn lựa?”
***
(1) Án kỉ: một dạng bàn hình chữ nhật thấp thấp, thường được dùng để làm bàn làm việc của các quan lại thời xưa.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.